Kiều Phàm khẽ bật cười, tiếng cười giống như trước đây, tràn đầy ôn hòa: “Thật, lúc tôi nghe Giang Hạ nói em với tổng giám đốc Đường ở bên nhau, cảm xúc cũng không dao động quá nhiều nữa rồi.”
Thấy vậy, Tống Vy mỉm cười.
Nghe thấy cô và Đường Hạo Tuấn ở bên nhau, cảm xúc không dao động nhiều, xem ra tình trạng của anh ta đúng thực là đã có chuyển biến tốt rồi.
Nếu không, anh ta sớm đã trở nên điên cuồng rồ dại rồi, giống như đêm hôm đó vậy.
“Tốt quá rồi.” Nụ cười trên mặt Tống Vy càng thêm tươi hơn: “Xem ra chẳng bao lâu nữa là anh có thể khôi phục lại bình thường rồi.”
“Đúng vậy.” Kiều Phàm đẩy kính lên.
Sau đó khóe mắt anh ta như nhìn thấy gì đó, trong mắt lóe lên ánh sáng âm u, nhưng chỉ trong thoáng qua là biến mất, lại tiếp tục cười hiền lành nói: “Được rồi, Vy Vy, bác sĩ tâm lý của tôi tới rồi, không nói chuyện với em nữa, lần sau lại nói tiếp.
Em giúp tôi xin lỗi tổng giám đốc Đường nhé, nói với anh ta rằng đâm anh ta bị thương không phải là ý muốn của tôi, mong anh ta có thể tha thứ cho tôi.”
“Ừ, tôi sẽ chuyển lời.” Tống Vy mỉm cười đồng ý.
Sau khi nói tiếng cảm ơn xong, Kiều Phàm liền cúp máy.
Tống Vy bỏ điện thoại bên tai xuống, mỉm cười đặt nó lại trên bàn, tiếp tục làm việc.
Buổi chiều, Đường Hạo Tuấn tới.
Tống Vy chào tạm biệt Giang Hạ xong thì lên xe của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô thắt dây an toàn, hé bờ môi mỏng hỏi: “Tâm trạng tốt lắm à?”
Tống Vy kinh ngạc mở to mắt: “Anh nhìn ra được à?”
“Rất rõ ràng.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, khởi động xe.
Tống Vy mở cửa sổ xe xuống một chút: “Ừ, đúng là tâm trạng không tệ, bởi vì bệnh tình của Kiều Phàm chuyển biến tốt rồi.”
Nghe thấy cô nhắc tới Kiều Phàm, mắt Đường Hạo Tuấn híp lại, trong mắt phát ra ánh sáng sắc bén: “Em liên lạc với Kiều Phàm à?”
“Không có đâu.” Tống Vy lắc đầu: “Là anh ấy gọi điện tới cho em, xin lỗi em chuyện lần trước đấy, với cả anh ấy cũng xin lỗi anh nữa, bảo em chuyển lời tới anh, rằng lần trước anh ấy đâm anh bị thương vốn không phải ý muốn của anh ấy.”
Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này, bờ môi mỏng mím lại, cười giễu một tiếng: “Em tin à?”
“Vì sao lại không chứ?” Tống Vy quay đầu sang nhìn anh: “Lúc đó đúng thật là anh ấy bị mất khống chế, ở trạng thái không tỉnh táo.
Nếu như tỉnh táo, em tin anh ấy sẽ không cầm dao làm thương người khác đâu.”
Đường Hạo Tuấn không nói gì, sắc mặt âm trầm tối tăm, hơi thở quanh người có chút đè nén.
Cô ấy còn thực sự tin tưởng Kiều Phàm à.
Tống Vy cảm nhận được sự khó chịu của người đàn ông, biết anh không vui, bèn vươn tay ra kéo lấy tay áo anh: “Anh giận à?”
Đường Hạo Tuấn vẫn không nói gì.
Tống Vy rút tay về: “Em biết, chắc chắn anh cảm thấy em như vậy quá cẩu thả, dễ dãi cho rằng khi đó Kiều Phàm không có ý muốn ấy.
Nhưng sự thật đúng là như vậy mà.”
“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn không vui day mi tâm: “Anh ta còn nói gì với em nữa?”
“Anh ấy nói, bây giờ việc chữa trị của anh ấy rất có tác dụng, đã có thể miễn cưỡng ổn định được trạng thái tâm lý của bản thân rồi.” Tống Vy thành thật lại..