Sau khi nghe được thông tin này, người có phản ứng mạnh đâu phải chỉ có một mình anh đâu.
“Đúng vậy.
” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trình Hiệp bình tĩnh lại, chỉnh kính ngay ngắn rồi nuốt nước bọt, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường: “Vậy xin chúc mừng tổng giám đốc.
”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Một lát nữa cậu đi đặt một cặp nhẫn đi.
”
“Tổng giám đốc, anh định cầu hôn nhà thiết kế Tống sao?” Trình Hiệp lập tức đoán ra mục đích của anh.
Đường Hạo Tuấn chẳng nói chẳng rằng, chỉ “ừ” một tiếng.
“Cũng đúng, cô ấy cũng đã mang thai rồi, nếu như anh không định kết hôn thì không phải là một người đàn ông cặn bã sao.
” Trình Hiệp gật đầu nói.
Đường Hạo Tuấn hơi nghiêng mặt sang, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.
me nhé!
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn, Trình Hiệp lập tức nhận ra mình vừa nói nhầm.
Anh ta rụt cổ, thức thời ngậm miệng lại.
Không bao lâu sau, chưa đầy một tiếng, anh đã về tới biệt thự.
Trình Hiệp dừng xe, Đường Hạo Tuấn bước xuống, đi về phía cổng của biệt thự.
Vừa bước vào phòng khách, anh đã thấy Tống Vy đang ngồi thừ người trên sofa, cúi đầu xoa bụng mình.
Anh vô thức đi nhẹ lại, bước tới bên cạnh cô.
Tống Vy thấy bên cạnh mình nằng nặng, ánh mắt cô thoáng động, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Nhìn thấy gương mặt người đàn ông, cô cố gắng nở một nụ cười: “Anh về rồi sao?”
“Ừ.
” Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn về phía bụng cô.
Cảm nhận được động tác của anh, Tống Vy lập tức trở nên căng thẳng, cả người cô cũng không kìm được mà căng cứng lại: “Anh tính thế nào với đứa bé này…”
“Tính thế nào?” Đường Hạo Tuấn hỏi cô.
Tống Vy bóp lòng bàn tay: “Ví dụ như để hay bỏ?”
Đường Hạo Tuấn chau mày.
Nhìn thấy anh chau mày như vậy, trái tim Tống Vy trở nên nặng nề.
Như vậy là anh có ý gì?
Có khi nào anh lại không cần đứa trẻ này không?
Trong lúc cô đang thấp thỏm bất an thì cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng lên tiếng, lông mày anh giãn ra, đưa tay xoa bụng cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận, giống như sợ chỉ cần mạnh tay một chút sẽ làm cô và đứa trẻ trong bụng bị thương.
“Sinh chứ.
” Đường Hạo Tuấn trả lời, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Hai mắt Tống Vy từ từ mở to, tâm trạng cũng chuyển từ buồn bã sang vui vẻ, từ bất an thành vui mừng.
“Anh thật sự muốn đứa trẻ này sao?” Viền mắt cô ướt đẫm.
Đường Hạo Tuấn lấy tay ra khỏi bụng cô: “Con của anh làm sao anh lại không cần được?”
Đây là con của anh mà.
Đây là đứa con mang huyết mạch của anh và cô.
Nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt của Đường Hạo Tuấn, cuối cùng Tống Vy cũng tin tưởng rằng, anh thật sự muốn giữ đứa trẻ này ở lại, nỗi lo lắng bất an trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
“Cảm ơn anh, Hạo Tuấn.
” Tống Vy chủ động ùa vào lòng của Đường Hạo Tuấn.
.