Cô thật sự rất vui mừng vì sự lựa chọn của anh.
Mặc dù cảm thấy bất ngờ với sự xuất hiện của đứa trẻ trong bụng nhưng cô cũng muốn giữ nó lại.
Mà anh đã giúp cô thực hiện mong muốn của mình, cô thật sự rất biết ơn anh.
Lúc này, dì Vương bưng một chiếc khay từ trong phòng bếp ra, trên khay có đặt một ly sữa và một tách hồng trà.
Bà lấy hồng trà đưa cho Đường Hạo Tuấn trước, rồi lại lấy sữa đưa cho Tống Vy, vui vẻ cười nói: “Cô Tống, tôi đã nói rồi mà, cậu chủ nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
“Ừ.” Tống Vy bưng ly sữa rồi gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nhấp một ngụm hồng trà: “Bây giờ thì em nên đồng ý kết hôn với anh rồi chứ nhỉ?”
Tống Vy không ngờ tự nhiên anh lại nhắc tới chuyện kết hôn, nhất thời ngây ra một lúc.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Dì Vương thấy cô không trả lời, tưởng rằng cô không bằng lòng, nên vội vàng khuyên bảo: “Cô Tống, cô mau đồng ý đi.”
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Sao vậy, bao nhiêu ngày rồi mà em vẫn chưa suy nghĩ xong à?”
Môi Tống Vy mấp máy: “Không phải, em suy nghĩ xong rồi.”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Vậy câu trả lời của em là gì?”
“Em đồng ý!” Tống Vy hít sâu một hơi, chủ động để tay mình vào tay anh.
Nếu là trước ngày hôm nay, cô nhất định sẽ trả lời rằng, mình vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng hiện giờ cô đã mang thai, cô chỉ có duy nhất một câu trả lời là đồng ý.
Bởi vì chỉ có như vậy thì đứa con trong bụng cô mới không phải là con riêng, mặc dù trong mắt của nhiều người, chưa kết hôn đã sinh con cũng không hề gì.
Nhưng với những gia đình quyền quý, chỉ cần không phải là những đứa trẻ sinh ra sau khi kết hôn thì đều là con riêng cả.
Hải Dương và Dĩnh Nhi từng bị một số người đoán già đoán non là không biết là con riêng của thiếu gia con nhà giàu nào không.
Cô không muốn đứa trẻ này cũng phải nhận những lời bàn tán như vậy, nên cô đồng ý kết hôn là vì đứa bé, cũng là vì bản thân cô.
Nghe thấy Tống Vy đồng ý nhận lời cầu hôn của mình, khuôn mặt Đường Hạo Tuấn xuất hiện một nụ cười khẽ.
Dì Vương đứng ở bên cạnh cũng thấy vui thay cho hai người.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
“Tôi ra mở cửa.” Dì Vương không muốn làm phiền thế giới riêng của hai người, bà nói một câu như vậy rồi chủ động ra mở cửa.
Hai phút sau, bà dẫn Trình Hiệp vào, vừa bước vào đã thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đang hôn nhau trên sofa.
Lập tức cả dì Vương và Trình Hiệp cùng sững người rồi lập tức dừng lại, đứng yên tại chỗ.
Hiện giờ, đi không phải, ở cũng không xong, bối rối vô cùng.
Họ thật sự không ngờ mình lại đi vào đúng lúc người ta đang hôn nhau thế này.
Tống Vy là người đầu tiên phát hiện ra dì Vương và Trình Hiệp.
Đường Hạo Tuấn ngồi xoay lưng lại với họ, nhưng cô thì không, nên vừa mở mắt là cô đã nhìn thấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô khẽ đẩy người đàn ông: “Được rồi, dì Vương và trợ lý Trình đang nhìn chúng ta kìa.”
Đường Hạo Tuấn nghe vậy, lấy ngón tay lau nước bọt trên môi mình, quay đầu lại khó chịu nhìn họ.
Dì Vương và Trình Hiệp cùng cười trừ.
“Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi cũng không muốn làm phiền hai người đâu.
Ờm, tôi vẫn đang hầm canh dưới bếp, tôi đi xem trước đã.”
Nói xong, dì Vương để lại một mình Trình Hiệp đối mặt với Đường Hạo Tuấn, quay người đi về phòng bếp.
Khóe miệng Trình Hiệp hơi run rẩy rồi vội vàng lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra: “Tổng giám đốc, tôi đến để đưa cái này.”.