Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Tống Vy khoác vai cô ấy: “Được rồi, đừng lo lắng! Mặc kệ cuối cùng kết quả có ra sao, chúng ta cũng không tổn thất gì.

Chúng ta có thể là công ty được đề cử, chứng tỏ nhà nước cũng muốn bồi dưỡng chúng ta, thế nên dù chúng ta không giành được vị trí nhãn hiệu được nâng đỡ, nhà nước cũng sẽ mang tới lợi ích cho chúng ta.”
“Nói cũng phải.” Giang Hạ cong khóe môi, mỉm cười.

Nhưng một giây sau, cô ấy lại nhớ tới gì đó, cắn môi nói: “Vy Vy, ngày kia tớ muốn ra nước ngoài một chuyến, giai đoạn trị liệu đầu tiên của Kiều Phàm đã hoàn tất, tớ muốn tới thăm anh ấy.”
“Đi đi.” Tống Vy biết Giang Hạ có lòng với Kiều Phàm, đương nhiên sẽ không phản đối, ngược lại còn cổ vũ Giang Hạ đi.

Dù sao thì giữa bạn thân và Kiều Phàm có quá nhiều hiểu lầm, cô hy vọng họ hóa giải hiểu lầm, có thể ở bên nhau.

Trong chuyện này không đơn giản là sự ủng hộ với Giang Hạ mà còn có tâm tư riêng của cô nữa.

Nếu Kiều Phàm và Giang Hạ thật sự ở bên nhau, vậy thì cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Vì tình cảm của Kiều Phàm đối với cô khiến cô cảm thấy rất nặng nề, cũng cảm thấy có lỗi với Giang Hạ.

“Cảm ơn, Vy Vy.” Giang Hạ không biết suy nghĩ trong lòng Tống Vy, thấy cô đồng ý thì mỉm cười ôm lấy cô.

Tống Vy tươi cười đẩy Giang Hạ ra: “Được rồi được rồi, làm việc trước đi, chiều nay tớ phải về sớm hai tiếng.”
“Sao thế?” Giang Hạ tò mò hỏi.

“Mẹ tớ về rồi, ra sân bay đón.” Tống Vy khẽ cười.

“Hóa ra là thế.” Giang Hạ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Rất nhanh, thời gian thấm thoắt qua đi.

Tới buổi chiều, Tống Vy rời khỏi công ty, lái xe tới sân bay đón Lưu Mộng.

Cô tới rất đúng giờ, vừa tới sân bay chưa được mấy phút, máy bay của Lưu Mộng đã hạ cánh.

Ngay sau đó, Lưu Mộng mặc nguyên bộ đồ đen, đeo kính râm, đẩy hành lý từ lối đi ra, từ xa đã thấy Tống Vy trong đám đông.

Dù sao thì ngoại hình của Tống Vy cũng thật sự quá bắt mắt, những người đi qua xung quanh đều thường ngoái nhìn cô, thậm chí có vài người trẻ tuổi còn lấy điện thoại ra chụp trộm cô.

.

Kiếm Hiệp Hay
Chuyện này Tống Vy đều biết nhưng cũng không để ý, mỉm cười mặc kệ họ, vì cô cũng quen rồi.

“Con gái.” Lưu Mộng ra khỏi lối đi, thốt lên với Tống Vy.

Nghe được tiếng bà, Tống Vy quay đầu nhìn lại, giẫm đôi giày cao gót chạy tới: “Mẹ!”
Hai mẹ con ôm nhau, hồi lâu mới tách ra.

Lưu Mộng tháo mắt kính cài ở cổ áo, sau đó ôm lấy mặt Tống Vy, quan sát tỉ mỉ, ngạc nhiên nói: “Con gái, không ngờ con không gầy mà còn béo ra nữa!”
Khóe miệng Tống Vy run rẩy.

So với lần trước khi Lưu Mộng rời đi, đúng là cô có béo lên một chút, có điều không quá rõ ràng.

Nghĩ cũng phải, dì Vương ngày nào cũng làm đủ các loại đồ ăn, sao cô có thể không béo lên được.

“Được rồi mẹ, chúng ta lên xe trước đi.” Tống Vy kéo hành lý của Lưu Mộng tới, tay kia khoác lấy tay bà, dẫn bà ra ngoài sân bay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui