Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Tống Vy vâng một tiếng: “Đúng vậy, cô ta tên là Trần Nhã Nhã, là con gái nhà họ Trần trước đây, giờ đã ở trong tù rồi.


Lưu Mộng im lặng một lát, nhưng vẫn không tán đồng cô và Đường Hạo Tuấn ở bên nhau, mím môi nói: “Dù người hại con đã bị bắt rồi nhưng con và cậu ta vẫn không hợp.

Cậu ta là chủ nhà họ Đường, thân phận hai đứa khác nhau, quan trọng hơn là, con còn có hai đứa con nữa, con thật sự cảm thấy cậu ta thật sự sẽ chấp nhận chúng sao? Hai đứa trẻ ở nhà họ Đường sẽ không xấu hổ sao?”
Tống Vy mỉm cười: “Mẹ, hai vấn đề mẹ nói đều không phải vấn đề.


“Là sao?” Lưu Mộng nghi hoặc nhíu mày.

Tống Vy hít sâu một hơi, như thể đưa ra một quyết định gì đó, mấy giây sau, cô siết chặt tay lại, lấy hết can đảm trả lời: “Bởi vì anh ấy chính là ba ruột của Hải Dương và Dĩnh Nhi.


“Cái gì?” Lưu Mộng bị sự thật này làm cho bất ngờ tới nỗi giọng nói trở nên sắc bén, há to miệng, một lúc lâu sau vẫn không khép lại được: “Cậu ta… cậu ta là ba ruột hai đứa trẻ?”
“Vâng.

” Tống Vy gật đầu thật mạnh.

Lưu Mộng hít sâu một hơi, cố gắng khôi phục sự bình tĩnh của bản thân, trầm giọng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Đều là duyên phận cả ạ.

” Tống Vy cụp mắt cười, kể lại đêm trời xui đất khiến của cô và Đường Hạo Tuấn năm năm trước.

Lưu Mộng nghe xong, im lặng thật lâu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tức là con cũng mới biết được tất cả chuyện này hai tháng trước?”
“Vâng.

” Tống Vy nhẹ nhàng đáp.

Lưu Mộng thở dài: “Xem ra, đúng là con nên ở bên cạnh cậu ta.


Năm năm trước vì sự cố ngoài ý muốn mà có mối tình một đêm, năm năm sau gặp lại rồi yêu nhau.

Thật sự là duyên phận.

“Mẹ, nói như vậy là mẹ không phải đối bọn con sao ạ?” Tống Vy mừng rỡ nhìn Lưu Mộng.

Lưu Mộng tức giận bĩu môi: “Phản đối có tác dụng chắc? Hai đứa đã có con với nhau rồi, mẹ phản đối thế nào được nữa, dù có phản đối, con sẽ chia tay với cậu ta sao?”
Tống Vy lè lưỡi, không nói gì.

Lưu Mộng trợn trắng mắt nhìn cô: “Đúng là con gái là con người ta.

Được rồi, mẹ hỏi con, chuyện hai đứa trẻ là con của Đường Hạo Tuấn, con nói với cậu ta chưa?”
“Vẫn chưa ạ.

” Tống Vy lắc đầu.

Lưu Mộng chọc trán cô: “Sao còn chưa nói? Hai đứa đã ở bên nhau rồi, để hai đứa trẻ và cậu ta sớm biết thì chỉ có lợi chứ đâu có hại, không phải sao?”
“Con biết, chỉ là con vẫn chưa tìm được cơ hội thôi.

” Tống Vy ngại ngùng sờ cổ: “Có điều, tháng sau là sinh nhật Hạo Tuấn, con định nói với anh ấy vào ngày sinh nhật, tạo niềm vui bất ngờ cho anh ấy.


“Tùy con.

” Lưu Mộng xua xua tay: “Được rồi, con về trước đi, mẹ muốn nghỉ ngơi một lát, tối nay gọi cậu ta tới ăn cơm.

Nói sao thì hiện giờ cậu ta cũng là bạn trai con, mẹ làm mẹ, chắc có thể gặp cậu ta chứ hả?”
“Chuyện này… để con hỏi anh ấy xem.

” Tống Vy không lập tức quyết định thay Đường Hạo Tuấn về bữa cơm tối nay.

Dù sao thì, chuyện này vẫn nên dựa theo mong muốn của anh.

Đây là sự tôn trọng.

Lưu Mộng nhìn Tống Vy lấy điện thoại ra gọi cho Đường Hạo Tuấn, nguýt mắt nhìn qua.

Tuy bà cảm thấy đứa con gái này của mình đã bị Đường Hạo Tuấn nắm trong lòng bàn tay mất rồi, nhưng cũng không ngăn cản.

Đôi tình nhân còn đang vui vẻ, bà không nên để người ta chán ghét.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui