Đường Hạo Tuấn có thể nhìn ra được sự bất an trong lòng Tống Vy, đôi môi khẽ cong lên, anh đặt bàn tay lên đỉnh đầu cô, sau đó chậm rãi mở miệng, nói ra từng thứ anh hiểu về cô và sở thích của cô.
Anh càng nói, mắt Tống Vy càng mở to, Lưu Mộng cũng ngạc nhiên chớp mắt lia lịa.
Không ngờ anh thật sự biết, thật sự nói ra được!
Hơn nữa, điều khiến Tống Vy vui nhất là, có những sở thích, ngay cả bản thân cô cũng không chú ý, còn có những động tác nhỏ, bản thân cô cũng không biết, vậy mà anh lại có thể chú ý đến.
“Được rồi, được rồi, thế là được rồi.” Thấy Đường Hạo Tuấn nói nhiều như vậy, Lưu Mộng vội vàng giơ tay ngăn lại: “Cháu nói đủ nhiều rồi, bác tin cháu, đúng là cháu rất yêu Vu Vy.
Nhưng mà!”
Một câu nhưng khiến cõi lòng Tống Vy và Đường Hạo Tuấn lại thấp thỏm.
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Ngay cả hai đứa trẻ cũng cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn ba người lớn.
“Mẹ, nhưng gì ạ?” Tống Vy nắm tay Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn vỗ nhẹ bàn tay cô: “Đừng lo, để bác gái nói.”
Vẻ mặt Lưu Mộng tràn đầy nghiêm túc: “Nhưng mà cháu có thể đảm bảo, Vy Vy ở bên cháu sẽ không gặp phải nguy hiểm giống hai lần trước nữa không?”
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Cháu có thể.
Chuyện lần trước đã cảnh tỉnh cháu rồi, cháu sẽ không tái phạm lần thứ hai đâu.
Hơn nữa bên cạnh cô ấy và hai đứa trẻ luôn có vệ sĩ cháu sắp xếp, âm thầm bảo vệ.”
“Vệ sĩ?” Tống Vy có chút sửng sốt: “Từ khi nào thế, sao em không biết?”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Anh sắp xếp hai lần, lần đầu tiên là trước khi Trần Nhã Nhã bị bắt, sau đó Trần Nhã Nhã bị bắt rồi, anh rút vệ sĩ về, có điều sau lần em bị bắt cóc, anh lại…”
“Đợi một chút!” Lưu Mộng trầm mặt: “Cháu vừa nói Vy Vy bị bắt cóc?”
Thôi xong rồi!
Trong lòng Tống Vy thầm than một tiếng, vội vàng cúi gằm mặt xuống.
Đường Hạo Tuấn cũng ý thức được hình như mình đã lỡ lời, nhìn Tống Vy: “Em chưa nói với bác gái à?”
Tống Vy không lên tiếng.
Lưu Mộng vỗ bàn đứng dậy: “Vy Vy, đứng lên!”
Động tác này của bà khiến Tống Vy và hai đứa trẻ giật mình.
Chỉ có Đường Hạo Tuấn là không có phản ứng gì quá lớn, có điều cũng đứng lên cùng Tống Vy.
“Anh, hình như bà ngoại đang giận mẹ, vì sao thế?” Tống Dĩnh Nhi kéo ống tay áo Tống Hải Dương, nhỏ giọng hỏi.
Tống Hải Dương lắc đầu, không trả lời.
Vì cậu bé biết, dù bản thân có trả lời thì Tống Dĩnh Nhi cũng không hiểu cái gì gọi là bắt cóc.
Bà ngoại tức giận đơn giản vì ngay cả chuyện lớn như bắt cóc mà mẹ cũng không nói với bà ngoại.
Quả nhiên, Tống Vy lén ngước mắt nhìn Lưu Mộng, chột dạ nói: “Mẹ…”.