“Viết gì vậy?” Tống Vy tò mò vươn đầu tới.
Đường Hạo Tuấn đưa thẳng tờ giấy cho cô.
Tống Vy nhận lấy, cúi đầu xem, chỉ thấy bên trên viết rằng: “Cậu chủ, mợ chủ, có thích niềm vui bất ngờ mà tôi chuẩn bị cho hai người không?”
Nhìn thấy câu nói này, khóe miệng Tống Vy không khỏi run rẩy
Trong lòng lại càng không nhịn được mà oán giận: Thích thì không nhưng kinh hãi thì có đó ạ.
Tống Vy day day ấn đường, tiếp tục nhìn xuống: “Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của cậu mợ, tôi và bà Lưu dẫn hai đứa trẻ sang chung cư ở rồi, để biệt thự lại cho cậu mợ trải qua thế giới của hai người nhé.
Chúc cậu mợ vui vẻ.
Dì Vương thân gửi!”
Cuối cùng còn có một hình vẽ nhoẻn miệng cười nữa.
Tống Vy đặt tờ giấy xuống: “Chả trách mẹ lại bảo chúng ta không đón bọn trẻ, hóa ra là như vậy.”
Đường Hạo Tuấn kéo ghế ra cho cô: “Thế cũng được, vậy đêm nay chúng ta phải trải qua thế giới hai người thật vui vẻ.”
Nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy bỗng đỏ bừng lên rồi ngồi xuống ghế.
Đường Hạo Tuấn kéo chiếc ghế đối diện cô ra, cũng ngồi xuống, sau đó mở vung hai cái đĩa trên bàn.
Trong đĩa là hai phần bít tết, nhìn trông cũng không tệ.
Tuy đã nguội, nhưng bít tết này ăn nguội cũng không sao, không ảnh hưởng tới khẩu vị.
Đường Hạo Tuấn đưa khăn ăn cho Tống Vy.
Tống Vy vươn tay ra, vừa định nhận lấy thì điện thoại của Đường Hạo Tuấn lại đổ chuông.
“Xin lỗi, anh đi nghe máy.” Anh nhanh chóng nhét khăn ăn vào tay cô, sau đó lấy điện thoại ra.
Nhìn thấy là Mạnh Ngọc gọi tới, lông mày anh cau lại, sau đó lướt sang nút nghe, đặt điện thoại bên tai: “Alo?”
“Hạo Tuấn, không xong rồi, Giai Nhi xảy ra chuyện rồi.” Trong điện thoại vang lên giọng nói nóng vội của Mạnh Ngọc.
Đường Hạo Tuấn siết chặt khăn ăn trong tay: “Cậu nói cái gì? Nói rõ ra, Giai Nhi làm sao?”
Nghe thấy anh nhắc tới Lâm Giai Nhi, động tác nhét khăn ăn vào cổ của Tống Vy đột ngột dừng lại, vẻ mặt cũng cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cô Lâm làm sao vậy?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời câu hỏi của cô, mà căng mặt chờ câu trả lời của Mạnh Ngọc.
Trên người Mạnh Ngọc mặc đồ vô trùng, đang vừa vội vàng đi về phía phòng cấp cứu vừa nói gấp gáp: “Giai Nhi uống rượu, còn nôn ra máu nữa, lúc được y tá phát hiện đã thoi thóp rồi, bây giờ đang cấp cứu trong phòng cấp cứu.”
“Uống rượu?” Đường Hạo Tuấn cắn răng: “Vì sao cô ấy lại uống rượu?”
“Vì sao ư?” Trong đôi mắt đằng sau kính của Mạnh Ngọc lóe lên sự tự giễu: “Còn có thể vì sao nữa, bởi vì hôm nay cậu kết hôn đấy!”
Đường Hạo Tuấn ở đầu dây bên này không có gì để nói.
Hai giây sau, anh nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, trong mắt đã là vẻ âm trầm, dường như quyết định điều gì đó, bèn kéo ghế ra đứng lên.
Tống Vy nhìn thấy hành động này của anh, cô nhận ra điều gì đó, miệng hé mở, giọng nói có chút khô khốc: “Anh muốn tới bệnh viện à?”.