Tống Vy mỉm cười, đặt tay lên bàn tay của anh rồi kéo tay anh đi ra văn phòng.
Thật ra các nhân viên và nhà thiết kế ở bên ngoài vẫn đang chú ý động tĩnh của họ.
Thấy họ đi ra, mọi người chào hỏi một tiếng, sau đó lại thấy Đường Hạo Tuấn đeo túi xách nữ thì không khỏi trợn tròn mắt.
Một vị đế vương doanh nghiệp dung nhan tuấn mỹ, khí chất cao quý, mặc một bộ vest đặt may riêng cao cấp đắt đỏ, vậy mà lại đeo một chiếc túi xách màu đỏ của phái nữ trên vai, tạo hình như vậy thoạt nhìn rất buồn cười.
Có điều, tất cả mọi người đều không dám cười trước mặt Đường Hạo Tuấn, cả đám cúi gằm mặt xuống, bờ vai run rẩy, cắn môi ra sức nhịn cười.
Mãi tới khi Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đã biến mất khỏi công ty, những người này mới dám cười thả cửa.
Trong thang máy, Tống Vy cũng thả bàn tay che miệng ra, vươn tay lấy túi xách của mình từ trên vai Đường Hạo Tuấn xuống: “Được rồi, trả lại cho em đi thì hơn, không thì người khác thấy sẽ cười tiếp mất.”
Cô không thể không nhìn thấy dáng vẻ của các nhân viên và nhà thiết kế kia được.
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn thấy, khẽ mím môi mỏng: “Không sao cả đâu, mặc kệ họ đi, anh không bận tâm.”
“Nhưng em bận tâm mà.” Tống Vy kéo cánh tay anh: “Em biết anh muốn đeo túi xách giúp vợ mình như những người chồng bình thường, lúc không có người ngoài thì đương nhiên em rất vui khi thấy anh làm như vậy.
Nhưng khi có người khác, em lại không muốn như thế, bởi vì khí chất của anh thật sự không hợp đeo cái túi này, họ sẽ cười anh, mà em thì không muốn để chồng mình bị người khác chê cười!”
Là một người vợ, bảo vệ tôn nghiêm của người chồng cũng là trách nhiệm của cô.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn dịu lại.
Tống Vy đeo túi xách lên vai: “Chúng ta đi ăn ở đâu?”
Đường Hạo Tuấn lấy hai tấm voucher từ trong túi áo đưa cho cô.
Sau khi tiếp nhận, Tống Vy cúi đầu xem: “Combo tình nhân của khách sạn Hoàn Vũ?”
Cô nở nụ cười: “Anh nghĩ gì mà lại đặt bàn ở đây vậy?”
“Không phải anh, là Mạnh Ngọc đặt.” Đường Hạo Tuấn lại đút tay về túi quần: “Tối qua cậu ta gọi điện nên anh mới qua đó, thế nên buổi chiều cậu ta cho anh cái này, bảo là tặng cho chúng ta làm quà xin lỗi.”
“Thì ra là thế.” Tống Vy gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó lật mặt sau của tấm voucher ra, đôi mắt lập tức trợn tròn: “Còn có phòng vip nữa à?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Khóe miệng Tống Vy giật một cái: “Em còn tưởng chỉ là voucher ăn tối thôi chứ.
Vậy thì tối nay chúng ta…”
“Ngủ lại chỗ này đi.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Mạnh Ngọc nói ngắm cảnh đêm từ căn phòng này cũng đẹp lắm.”
“Vâng.” Tống Vy đáp một tiếng, cô đồng ý rồi bỏ voucher vào túi xách, sau đấy lại lấy điện thoại ra: “Vậy thì em báo cho dì Vương một tiếng là tối nay chúng ta sẽ không về nhà, để dì ấy trông nom hai đứa bé.”
Nói rồi, cô lập tức gửi tin nhắn cho dì Vương..