Đêm nay định sẵn sẽ là một đêm dài triền miên.
Không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức Tống Vy thực sự không còn sức lực nữa thì người đàn ông mới miễn cưỡng buông tha cho cô, đứng dậy khỏi người cô rồi ôm cô vào lòng, sau khi đặt một nụ hôn lên trán cô thì mới nhắm mắt lại.
“Ngủ đi.” Đường Hạo Tuấn kéo lấy tấm chăn bông trên người Tống Vy.
Tống Vy lúc này đã cạn kiệt sinh lực từ lâu rồi, cũng không thể nghe rõ anh nói cái gì, mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng rồi dựa vào lồng ngực của anh để tìm một vị trí thoải mái, sau khi dụi vào thì ngủ thiếp đi.
Đến khi thức dậy vào ngày hôm sau thì đã là mười giờ sáng.
“Ôi…” Tống Vy chịu đựng cơn ê ẩm toàn thân ngồi dậy, nhìn về vị trí ở bên cạnh, nơi đó đã không còn ai nữa.
Tuy nhiên, tiếng nước chảy rào rào phát ra từ phía phòng tắm nói cho cô biết thủ phạm khiến cô toàn thân ê ẩm hiện đang tắm ở trong đó.
Tống Vy cũng chưa mặc áo, sau khi dùng tấm chăn bông che lấy người thì dựa vào đầu giường, cầm lấy di động rồi mở máy lên.
Ngay khi vừa mở máy lên thì lập tức nhảy ra rất nhiều tin nhắn, trong đó tin nhắn của Giang Hạ là nhiều nhất.
Tống Vy nhấp vào, nhìn thấy Giang Hạ gửi cho cô một đoạn video, trong video là màn pháo hoa và khinh khí cầu rất đẹp mắt, bất ngờ thay chính là cảnh tượng của đêm qua.
Giang Hạ hỏi cô, anh Đường và cô Tống trên đó có phải là cô với Đường Hạo Tuấn không.
Xem ra màn pháo hoa long trọng của đêm qua đã huyên náo tới mức nhà nhà đều biết rồi.
Cũng đúng, màn pháo hoa đẹp như thế, làm sao có thể không bị người ta quay lại rồi đăng lên mạng chứ, lúc này trên mạng chắc chắn rất sôi nổi, đều đang bàn tán về thân phận của “anh Đường và cô Tống”.
Nghĩ vậy, Tống Vy khẽ mỉm, cô lười đánh chữ nên dùng luôn tin nhắn thoại để trả lời Giang Hạ: “Đúng vậy, là bọn tớ đấy.”
Đoán chắc rằng Giang Hạ lúc này đang nghịch di động nên sau khi cô đáp lại chưa được vài giây thì tin nhắn của Giang Hạ đã truyền đến, cũng là tin nhắn thoại: “Tớ đã đoán rồi mà, cả cái thành phố Giang này, những người có khả năng thuyết phục chính phủ cho bắn pháo hoa chỉ có họ Đường với họ Tống mà thôi, tức là chỉ có tổng giám đốc Đường và cậu.
Sao vậy, sao lại đột nhiên lãng mạn thế?”
Tống Vy trở tay xoa phần lưng ê ẩm của mình, vừa đau đớn vừa hạnh phúc vừa bất lực đáp lời: “Xem như là sự bù đắp cho đêm hôm trước.”
“Thì ra là vậy.” Giang Hạ hiểu ra rồi gật đầu: “Xem ra tổng giám đốc Đường cũng biết lãng mạn đấy chứ, tớ còn tưởng tính cách lạnh lùng của anh ấy sẽ giống hệt như lão cán bộ chính trực, không biết chuyện gì cả, thẳng đến mức không thể thẳng được nữa.”
Tống Vy bị chọc cười.
Thực ra những gì Giang Hạ nói không sai, Đường Hạo Tuấn có tính cách như vậy quả thực không thể nghĩ ra ý tưởng lãng mạn như đêm qua.
Nhưng anh cũng có tấm lòng đó, nếu không cũng sẽ không giao toàn quyền phụ trách cho Mạnh Ngọc đi sắp xếp, bởi vì anh biết Mạnh Ngọc giỏi hơn anh về khoản này.
“Đang nói chuyện với ai đấy?” Lúc này, Đường Hạo Tuấn đã tắm xong bước ra, vừa lau khô tóc vừa nhìn Tống Vy đang bật cười, vậy là anh không khỏi hỏi..