Tống Vy cũng không giấu anh, nhìn anh đáp: “Là Giang Hạ.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Tống Vy bấm nút nghe máy: “Được rồi Giang Hạ, tạm thời không nói chuyện với cậu nữa, tớ đang bận rộn đây nè.”
Giang Hạ đáp lại cô bằng một icon OK.
Thấy thế, Tống Vy khẽ nở nụ cười, tắt màn hình di động rồi vươn tay nhặt quần áo trên mặt đất, chuẩn bị rời giường rửa mặt.
Nhưng chỗ ấy của cô rất đau, lại thêm đang ở giữa giường nên cánh tay của cô không thể nào duỗi xuống giường được.
Bất đắc dĩ, cô đành phải bĩu môi nhìn Đường Hạo Tuấn với vẻ mặt đáng thương, muốn anh giúp đỡ mình.
Đường Hạo Tuấn hiểu ý của Tống Vy, bở môi mỏng của anh khẽ nhếch lên: “Đi luôn xuống không phải là xong sao?”
“Em không mặc quần áo!” Tống Vy hờn dỗi liếc anh.
Đường Hạo Tuấn hếch cằm lên: “Anh biết, cơ thể của em từ trên xuống dưới có chỗ nào anh chưa từng thấy đâu, cần gì phải thẹn thùng?”
“Anh…” Tống Vy bị chọc giận vì lời nói mặt dày mày dạn của anh, cầm gối đầu lập tức ném về phía anh.
Đường Hạo Tuấn khoác khăn mặt lên cổ, sau đó dùng một tay bắt lấy gối đầu ném về phía mình.
Tống Vy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cô nhất thời nổi nóng ném gối ra, nhưng cũng sợ sẽ thật sự đập trúng anh.
May mà anh phản ứng kịp thời.
Đường Hạo Tuấn cũng biết lời nói của mình khiến Tống Vy xấu hổ, cho nên không đùa cô nữa.
Sau khi đặt gối lên giường, anh nhặt quần áo trên sàn nhà đưa cho cô: “Đây.”
Tống Vy hừ một tiếng, giật lấy chiếc váy mặc vào, xuống giường đi vào phòng tắm.
Lúc cô rửa mặt, Đường Hạo Tuấn bấm điện thoại bàn nội bộ gọi bữa sáng.
Chờ đến khi Tống Vy tắm xong đi ra thì bữa sáng đã được đưa vào phòng.
Sau bữa cơm, Trình Hiệp cũng đã tới, còn mang theo quần áo cho hai người.
Sau khi thay quần áo xong, hai người bèn rời khỏi khách sạn.
Trên xe, Tống Vy vừa chỉnh lại mái tóc vừa nói: “Đưa tôi tới tòa án trước đã, hôm nay mẹ tôi sẽ lên tòa với Tống Huy Khanh, tôi muốn đi xem.”
“Vâng, thưa mợ chủ.” Trình Hiệp gật đầu.
Xưng hô “mợ chủ” của anh ta đã thay đổi từ ngày Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhận giấy đăng ký kết hôn, cũng như dì Vương vậy.
Hai ba ngày trôi qua, Tống Vy cũng đã quen rồi, không còn ngượng ngùng như lúc đầu mới nghe thấy xưng hô này.
Chẳng mấy chốc đã đến tòa án.
Tống Vy xuống xe, đứng ở ven đường vẫy tay với Đường Hạo Tuấn: “Tạm biệt anh!”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Vâng, em biết rồi.” Tống Vy cười gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nâng cửa kính xe lên, Trình Hiệp khởi động ô tô..