Đường Hạo Tuấn day huyệt thái dương, trầm giọng lên tiếng: “Đến bệnh viện.”
“Thăm cô Lâm ạ?” Trình Hiệp kinh ngạc nhìn vào gương chiếu hậu.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không phải.”
Nghe thấy anh phủ định, Trình Hiệp lập tức hiểu ra ngay, thu hồi tầm mắt nhìn về phía con đường đằng trước, đồng thời nói: “Tổng giám đốc, chuyện anh đi chữa bệnh, thật sự không có ý định nói cho mợ chủ biết sao ạ?”
“Không cần thiết phải nói với cô ấy.” Đường Hạo Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng hơi lạnh lùng.
Chuyện một người đàn ông mà không thể có con, sao anh có thể để cô ấy biết được chứ.
Sau khi biết chuyện này, cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào đây? Có ghét bỏ anh không?
Trình Hiệp im lặng.
Anh ta biết tổng giám đốc đang lo lắng điều gì, cũng có thể thông cảm cho điều đó.
Dù sao chuyện này cũng liên quan tới tôn nghiêm của một người đàn ông.
Có điều…
Trình Hiệp lưỡng lự mấy giây, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, nói: “Nhưng tổng giám đốc ạ, sau này chắc chắn anh sẽ phải thường xuyên tới bệnh viện để chữa bệnh.
Rối đến cuối cùng mợ chủ cũng sẽ biết anh đi đâu thôi, lỡ cô ấy hiểu lầm anh tới bệnh viện để thăm cô Lâm thì làm sao đây?”
Nghe vậy, ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng động, không lên tiếng.
Thấy anh như vậy, Trình Hiệp cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Dù gì tâm tư của sếp, ai mà đoán được chứ.
Tống Vy không biết về cuộc đối thoại giữa Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp, lúc này cô đang đứng trước cửa tòa án gọi điện thoại cho Lưu Mộng, hỏi Lưu Mộng đang ở đâu.
Lưu Mộng hạ cửa kính xe xuống, thấy xe cộ chen chúc bên ngoài, không khỏi nhức đầu trả lời: “Bây giờ mẹ còn đang ngồi trên xe đến tòa án đây, đang bị kẹt xe.”
“Vậy ạ? Thế thì con chờ mẹ ở tòa án nhé.” Nhìn thoáng qua cổng tòa án, Tống Vy nói.
Lưu Mộng gật đầu: “Ừ.”
Cuộc gọi kết thúc, Tống Vy bỏ điện thoại xuống, đang định tìm một chỗ ngồi chờ Lưu Mộng đến nơi thì bỗng một giọng nói già nua thoáng mang theo vẻ ngạc nhiên chợt vang lên: “Vy Vy?”
Nghe thấy giọng nói này, tâm trạng vui vẻ của Tống Vy lập tức bay biến.
Cô mím đôi môi đỏ xoay người sang, Tống Huy Khanh đang đứng ở cách đó không xa mỉm cười với cô.
Còn Tô Thu ở bên cạnh ông ta thì không cười tẹo nào, hai con mắt đang trợn tròn hung tợn nhìn cô chằm chằm, cứ như thể cô đã làm chuyện gì đó khiến người người oán trách vậy.
Nhưng Tống Vy cũng chẳng quan tâm, chỉ nhìn thoáng qua Tô Thu rồi không thèm để bụng, đưa mắt nhìn về phía Tống Huy Khanh.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, lần này hình như Tống Huy Khanh lại già đi so với đợt trước rồi.
Có lẽ lần trước sau khi cô và Đường Hạo Tuấn rời khỏi lễ tang của Tống Huyền, Tô Thu đã giày vò ông ta không ít cũng nên.
Nghĩ vậy, Tống Vy không nhịn được mà bật cười.
Tống Huy Khanh lại tưởng cô cười với mình, sống lưng ông ta lập tức dựng thẳng lên..