Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Đường Hạo Tuấn đi tới khoác vai cô, nhìn về phía người cảnh sát: “Tôi muốn hỏi là làm sao các anh biết mẹ vợ tôi ngã cầu thang?”
“Là gia chủ nhà họ Tống báo cảnh sát.” Người cảnh sát lại nói.

.

Xin hãy đọc truyện tại == TRUмt гцуen.

мE ==
“Tống Huy Khanh?” Tống Vy cắn môi: “Bây giờ Tống Huy Khanh và Tô Thu đang ở đâu?”
“Họ đang ở đồn cảnh sát.

Tuy họ nói là mẹ cô tự ngã, nhưng không có bằng chứng nào chứng minh lời họ nói là thật, nên trước tiên chúng tôi vẫn đưa họ về đồn để điều tra.” Viên cảnh sát nói.

Tống Vy nắm chặt hai tay: “Bất kể như thế nào, tôi cũng không bao giờ tin là mẹ tôi lại tự ngã.”
Mặc dù việc ai đó vô tình trượt chân ngã khỏi cầu thang là hoàn toàn có thể, nhưng khả năng xảy ra là quá nhỏ.

Hơn nữa, mẹ cô lại còn ở một nơi như nhà họ Tống, liệu có khả năng đó không?
Cô càng thiên về suy nghĩ rằng mẹ cô đã bị đẩy xuống hơn.

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn ra Tống Vy đang nghĩ gì, bàn tay đang đặt trên vai cô bóp nhẹ: “Đừng lo lắng, anh sẽ tìm ra chân tướng sự việc.”
Viên cảnh sát cũng tỏ thái độ: “Đúng vậy đó cô Tống.

Phía cảnh sát chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tra rõ vụ việc.”
Tống Vy hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc phập phồng trong lòng, miễn cưỡng mấp máy môi: “Được.”
Cô vừa dứt lời thì đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu cũng vụt tắt.

Mắt Tống Vy sáng lên, cô nhanh chóng xoay người đi về phía chính giữa cửa phòng cấp cứu.

Đường Hạo Tuấn không vội vàng qua đó, nhìn người cảnh sát trước mặt: “Làm phiền các anh hãy khống chế vợ chồng Tống Huy Khanh trước đã, đừng để bọn họ rời khỏi đồn cảnh sát.

Sau khi mẹ vợ tôi tỉnh lại thì chúng ta sẽ điều tra.”
“Anh Đường đừng lo lắng.

Tôi hiểu cả mà.” Người cảnh sát gật đầu.

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng rồi đi về phía Tống Vy.

Vừa bước tới chỗ Tống Vy thì cửa phòng cấp cứu đã mở ra, một bác sĩ mặc áo choàng phẫu thuật màu xanh lam đi ra từ bên trong.

Tống Vy vội vàng chạy tới ngăn người lại: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi, bà ấy có sao không?”
Bác sĩ liếc nhìn cô ấy, tháo khẩu trang xuống thở dài nói: “Xin lỗi cô, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Mặt Tống Vy biến sắc.

Con ngươi Đường Hạo Tuấn cũng đột nhiên co rút lại, giọng nói cực kỳ nghiêm trọng: “Cố gắng hết sức là có ý gì?”
Bác sĩ đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, nên khi đối mặt với câu hỏi của anh, bác sĩ cũng không có nhiều phản ứng, chỉ thở dài tiếc nuối: “Bệnh nhân nằm bên trong thật sự bị thương quá nặng, xương sống bị gãy, đầu bị va đập nghiêm trọng.

Khi được đưa đến đây, bà ấy đã thoi thóp rồi.

Tôi đã cố gắng hết sức giành giật tính mạng về cho bệnh nhân, nhưng thực sự xin lỗi, chúng tôi không thể cứu được.

Bệnh nhân đã qua đời.

Xin người nhà nén bi thương!”
Nói xong, bác sĩ liền đi lướt qua hai người rồi rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui