Ban đầu, đúng là anh ta cho rằng Tống Vy đẩy.
Nhưng vừa rồi anh ta đã nhìn thấy vẻ khó coi trong thoáng chốc kia của Lâm Giai Nhi.
Liên tưởng tới tính cách thật sự của cô ta, Mạnh Ngọc biết ngay rằng Tống Vy vô tội.
Tất cả đều do Lâm Giai Nhi tự biên tự diễn.
Nghĩ tới đây, Mạnh Ngọc hít sâu một hơi, khuôn mặt trẻ con đáng yêu lại khôi phục dáng vẻ như thường, cười hì hì nói: “Ôi dào, Giai Nhi đã nói rồi mà, cô ấy ngã không liên quan gì tới cô, thế nên không cần xem camera, hơn nữa, phòng bệnh này cũng không có camera.”
Đường Hạo Tuấn cũng không nói gì.
Chính vì không có camera, cho nên anh mới không thể đoán được rốt cuộc là ai trong hai người đang nói dối.
Nếu không, anh đã xem camera ngay từ đầu rồi.
“Vậy ý của bác sĩ Mạnh là chuyện này cứ cho qua như vậy?” Tống Vy nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Mạnh Ngọc, giống như nhìn thấy nội tâm sâu thẳm thật sự bên trong anh ta.
Mạnh Ngọc chột dạ nhìn về hướng khác, hoàn toàn không dám đối diện ánh mắt với cô, cười mỉa nói: “Đúng vậy, Giai Nhi chỉ ngã nhẹ thôi mà, không có chuyện gì lớn, chúng tôi đều không để ý.
Cứ cho qua như vậy đi.
Hạo Tuấn, cậu thấy sao?”
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Vì không có chứng cứ xác thực, chi bằng cứ cho qua đi.
Thấy Đường Hạo Tuấn đồng ý với đề nghị của mình, Mạnh Ngọc nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó thầm liếc mắt cảnh cáo Lâm Giai Nhi.
Cái liếc mắt này đã bị Tống Vy bắt trọn.
Cô cười nhạo nhìn thoáng qua Mạnh Ngọc.
Hóa ra, người đàn ông này cũng biết chuyện vừa rồi do một tay Lâm Giai Nhi dựng lên.
Nhưng vì anh ta thích Lâm Giai Nhi nên mới lựa chọn bao che cho Lâm Giai Nhi, còn muốn mọi chuyện lắng xuống, đúng là vẹn cả đôi đường.
Nghe thấy tiếng cười nhạo của Tống Vy, Mạnh Ngọc chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng vì Lâm Giai Nhi, anh ta cũng chỉ có thể bất chấp làm như vậy.
“Tống Vy…”
“Ra ngoài!” Tống Vy chỉ vào cửa: “Hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy các người.
Mời các người ra ngoài cho!”
“Cô Tống, cô như vậy…”
“Được rồi!” Mạnh Ngọc nắm lấy cánh tay Lâm Giai Nhi, lần đầu tiên dùng sức mạnh với cô ta, khuôn mặt trẻ con nghiêm lại, nói: “Cô Tống đã bảo chúng ta ra ngoài thì chúng ta ra ngoài đi, cậu đừng nói gì nữa, đi thôi!”
Dứt lời, anh ta thẳng thừng kéo Lâm Giai Nhi ra khỏi phòng bệnh.
Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn vẫn còn ở đây, lạnh lùng nói: “Sao anh còn chưa ra ngoài?”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Hóa ra, “các người” mà cô nói cũng bao gồm cả anh.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, có chút không vui: “Anh là chồng em.”.