“Thế thì sao?” Tống Vy nhìn anh với ánh mắt lạnh nhạt.
Một người chồng không tin vợ mình.
Cô việc gì phải nể mặt anh.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Anh không giống họ.”
“Có gì không giống, không phải anh cũng không tin em như bọn họ, cho rằng em đẩy Lâm Giai Nhi thật sao?” Tống Vy lớn tiếng nói.
Đường Hạo Tuấn day trán: “Anh nói rồi, anh không hề cho rằng em đẩy Lâm Giai Nhi.”
“Nhưng anh cũng không nghi ngờ lời của Lâm Giai Nhi, thế chẳng phải cho rằng em đẩy cô ta sao?” Tống Vy cười lạnh.
Đường Hạo Tuấn thở dài một hơi, muốn chạm vào cô, nhưng lại bị cô tránh đi: “Đừng động vào em.”
Bàn tay Đường Hạo Tuấn khựng lại giữa không trung, mấy giây sau mới cuộn tròn lại rút về: “Đúng là anh không nghi ngờ lời của Giai Nhi.
Giai Nhi lớn lên từ nhỏ với anh.
Cô ấy là người thế nào, anh…”
“Chẳng có ai là không thay đổi!” Tống Vy không chút lưu tình ngắt lời anh: “Con người đều trưởng thành, đều biết ngụy trang, Lâm Giai Nhi mà anh quen có lẽ đã sớm không còn là Lâm Giai Nhi của năm xưa nữa rồi, chỉ là anh vẫn không nhận thức được điều này mà thôi.”
Nghe vậy, ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống: “Thế nên ý em là, vừa rồi Giai Nhi giả vờ?”
“Đúng vậy.” Tống Vy nói ra mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Đường Hạo Tuấn nghe xong, nhíu mày chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.
Tống Vy thấy anh nghe lời mình nói, sắc mặt cuối cùng cũng dịu xuống, nói tiếp: “Cô ta làm như vậy chính vì muốn anh hiểu lầm em, là em đẩy cô ta, để tạo khoảng cách giữa anh và em, ly gián tình cảm chúng ta.”
Đường Hạo Tuấn nắm chặt hai tay lại, một lúc lâu sau mới thả lỏng ra, trầm giọng nói: “Anh biết rồi.
Anh đã nói không truy cứu chuyện này nữa, vậy thì dừng tại đây đi.”
Tống Vy cảm thấy rất tủi thân: “Thế nên em phải chịu ấm ức sao?”
Đường Hạo Tuấn ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”
Tống Vy đẩy anh ra: “Em biết rồi.
Anh ra ngoài đi.
Em muốn yên tĩnh một mình.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn biết quyết định của bản thân khiến cô rất khó chịu, xoay người ra ngoài, cho cô không gian an tĩnh.
Sau khi rời đi, anh thấy Mạnh Ngọc ở bên ngoài, sắc mặt tối sầm xuống.
“Hạo Tuấn…”
“Cậu biết chuyện vừa rồi là Giai Nhi nói dối đúng không?” Đường Hạo Tuấn nhìn Mạnh Ngọc với ánh mắt không chút cảm tình, giọng nói lạnh như băng.
Chuyện này là Tống Vy nói.
Cô nói Mạnh Ngọc đã biết Lâm Giai Nhi đang giả vờ.
Vẻ mặt Mạnh Ngọc cứng lại, sau đó thở dài gật đầu: “Đúng, chuyện này là Giai Nhi hại Tống Vy, Tống Vy không đẩy cô ấy.”
Quả nhiên!
Đường Hạo Tuấn đột nhiên nắm chặt tay lại, cả người toát ra khí lạnh.
Mạnh Ngọc cảm nhận được, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, Hạo Tuấn.
Tôi cũng không ngờ Giai Nhi lại làm như vậy.”
“Vậy mà cậu còn bao che cho cô ấy?” Đường Hạo Tuấn túm lấy cổ áo anh ta, gằn giọng nói..