Tống Vy gật đầu hiểu ra: “Nếu nói như vậy thì chúng ta nợ tổng giám đốc Lục một mối ân tình rồi.”
“Còn không phải vậy sao? Từ khi công ty thành lập đến nay, chúng ta đã mắc nợ mấy lần rồi.” Giang Hạ chống đầu cảm thán: “Nếu tiếp tục như vậy, không biết phải trả thế nào nữa.”
Nghe thấy câu này, Tống Vy im lặng một lúc: “Như vậy đi, cậu liên lạc với thư ký Lý, nói là chúng ta mời tổng giám đốc Lục ăn cơm rồi bàn bạc một số chuyện thiết kế.
Tớ sẽ thiết kế miễn phí cho anh ta một bộ sưu tập, coi như trả ơn anh ta đã giúp chúng ta có được một suất kia.”
“Được, vậy tớ sẽ liên hệ.” Giang Hạ đứng dậy, cầm điện thoại đi sang một bên gọi điện.
Tống Vy mở máy tính, tìm kiếm video của các show lớn trong mấy ngày hôm nay.
Cô đang xem được một nửa thì Giang Hạ quay về, đau khổ như mất cha mất mẹ.
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Tống Vy cũng đoán được đại khái, cô cầm cốc cafe trên bàn lên nhấp một ngụm: “Bị từ chối rồi sao?”
Giang Hạ bĩu môi, gật đầu: “Thư ký Lý nói tổng giám đốc Lục không cần chúng ta trả ơn, chuyện ăn cơm cũng không cần thiết.
Thật sự không biết giám đốc Lục kia suy nghĩ cái gì nữa.
Cậu nói xem, anh ta không cần gì cả thì giúp chúng ta như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?”
Tống Vy nhún vai.
Cô cũng không biết tổng giám đốc Lục kia có mục đích gì.
“Vậy chúng ta nên làm thế nào?” Giang Hạ vò tóc nhìn cô.
Tống Vy mỉm cười: “Không sao, anh ta từ chối là việc của anh ta, chúng ta trả ơn là chuyện của chúng ta.
Anh ta không cần chúng ta trả nhưng chúng ta không thể lờ đi coi như không có gì được.
Chuyện ăn cơm thì bỏ đi, nhưng tớ vẫn sẽ thiết kế theo đẳng cấp của Quang Huy Nhật Nguyệt, đến lúc xong gửi cho thư ký Lý là được.”
“Chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.” Giang Hạ xòe tay.
Sau đó cô ấy ra ngoài làm việc của mình.
Tống Vy tiếp tục xem show catwalk.
Sau khi xem xong, cô tắt trang mạng, lấy tập thiết kế ra, bắt đầu vẽ các bản thiết kế.
Đến khi tan làm, cô nhận được tin nhắn Đường Hạo Tuấn gửi đến: “Lát nữa anh còn có cuộc họp, Trình Hiệp sẽ để đón em và bọn trẻ.”
Tống Vy soạn tin nhắn trả lời lại: “Em biết rồi, anh cứ bận đi, về sớm một chút.”
Đường Hạo Tuấn chỉ trả lời một chữ “ừ” rồi không nói gì nữa.
Tống Vy thở dài một hơi rồi cho điện thoại vào trong túi.
Tự nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Tống Vy vừa xoa nắn ngón tay vừa trả lời: “Mời vào.”
Cánh cửa văn phòng bị đẩy vào, Trình Hiệp thò đầu vào xem thử: “Mợ chủ.”
“Trợ lý Trình.” Tống Vy nhướng mày kinh ngạc.
Cô không ngờ là anh ta lại đến nhanh như vậy.
“Tổng giám đốc bảo tôi đến đây đón cô về biệt thự.” Trình Hiệp đẩy đẩy mắt kính rồi nói.
Tống Vy đứng lên: “Tôi biết rồi, anh ấy đã nói với tôi rồi, chúng ta đi thôi.”.