Tống Vy rụt cổ lại: “Được rồi, anh mau bỏ ra đi, tóc em vẫn còn chưa sấy khô.”
“Anh sấy cho em.”
Nói xong, anh lấy chiếc máy sấy từ trong tay của Tống Vy rồi sấy tóc cho cô.
Động tác của anh vô cùng dịu dàng, giống như sợ làm cô bị đau.
Tống Vy ngoan ngoãn ở bên trong lòng anh, để mặc anh làm bừa trên đầu mình.
Chẳng bao lâu sau tóc cô đã được sấy khô.
Đường Hạo Tuấn bỏ máy sấy xuống.
Tống Vy đang chuẩn bị cất máy sấy đi thì bị anh giữ lại, khuôn mặt của hai người đối diện với nhau.
“Sao vậy?”
“Muốn hôn em.” Đôi mắt thâm sâu của Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy nghĩ lại, mấy hôm nay vì chuyện của mẹ, đúng là cô đã bỏ mặc anh.
Cô nhón chân, ôm lấy cổ anh, chủ động hôn một cái.
Đương nhiên là Đường Hạo Tuấn không ngờ đến chuyện này, đầu tiên anh ngẩn người ra một lát, sau đó bàn tay to lớn mới giữ lấy gáy cô, chuyển từ bị động sang chủ động, giành lấy quyền dẫn dắt.
Hai người hôn nhau say đắm, trong căn phòng tắm rộng lớn nghe thấy được cả tiếng nước róc rách.
Dần dần, Đường Hạo Tuấn không thỏa mãn với việc hôn môi nữa, một tay anh ôm lấy eo cô, từ từ di chuyển lên trên.
Tống Vy nhận ra anh định làm gì, cô chợt bừng tỉnh lại, giữ lấy bàn tay đang định đưa vào bên trong khăn tắm của cô: “Không được!”
Cô thở dốc, từ chối anh bằng giọng nói đầy dịu dàng và mê hoặc.
Đường Hạo Tuấn cũng thở dốc như vậy, khuôn mặt anh đã hơi đỏ lên, đôi môi mỏng cũng đỏ lên, cả người toát ra vẻ quyến rũ: “Vì sao?”
Anh chau mày, rõ ràng là anh cảm thấy không vui vì sự từ chối của cô.
Tống Vu vùi đầu mình vào trong lòng anh: “Em rụng dâu rồi.”
“Rụng dâu?” Đường Hạo Tuấn bỗng chốc không phản ứng ra.
Mãi cho đến khi Tống Vy gợi ý thì anh mới hiểu ra, nhiệt tình hừng hực ban đầu chỉ nhoáng cái đã bị dập tắt, khuôn mặt anh tuấn sa sầm xuống.
Tống Vy thấy vậy vừa buồn cười vừa cảm thấy có lỗi: “Hạo Tuấn, xin lỗi anh, em cũng không biết là hôm nay nó tới.”
Vì từ sau lần mang thai giả kia, kinh nguyệt của cô hình như cũng không đều lắm.
Đường Hạo Tuấn chỉnh lại ngay ngắn bộ đồ tắm hơi xộc xệch của cô: “Không sao, đợi đến khi em hết rồi tính tiếp, anh tắm trước đây.”
“Được.” Tống Vy gật đầu rồi đi ra ngoài.
.
Sau khi cô đi ra, Đường Hạo Tuấn mới nhìn nơi nào đó của mình đang có phản ứng, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể mở vòi nước, dùng nước lạnh làm ướt người.
Không bao lâu sau nhiệt độ trong cơ thể anh đã giảm xuống, nơi nào đó cuối cùng cũng yên ắng trở lại.
Đường Hạo Tuấn hít khẽ vào một hơi rồi mới bắt đầu tắm.
Sau khi anh tắm xong đi ra ngoài thì Tống Vy đã nằm trên giường, chuẩn bị ngủ thiếp đi.
Mấy hôm nay cô chạy qua chạy lại chuẩn bị đám tang cho mẹ, gần như không được nghỉ ngơi bao nhiêu.
Bây giờ rảnh rỗi hơn được một chút, cô vừa đặt đầu xuống gối là đã ngủ ngay.
Đường Hạo Tuấn không muốn đánh thức cô, anh nhẹ nhàng bước vào, lật chăn lên, ôm cô vào trong lòng.
Tống Vy gần như có cảm giác gì, cô lật người, cọ đầu vào ngực anh một cách rất tự nhiên: “Anh tắm xong rồi sao?”
Cô hỏi nhỏ một câu.
Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Được rồi, đi ngủ thôi.”
“Ừm, anh cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon.” Tống Vy ngáp một cái rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Đường Hạo Tuấn hôn một cái lên trán cô: “Ngủ ngon.”
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, trên bàn ăn.
Tống Vy nghĩ đến chuyện gì đó, cô đặt ly sữa trong tay xuống, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi chính giữa: “Đúng rồi Hạo Tuấn, em có thể dựng một phòng làm việc trong nhà không? Thỉnh thoảng có người đặt gấp đồ may riêng, em có thể mang về nhà làm.”.