Giang Hạ cũng xuống xe, khoác vai Tống Vy nói: “Tổng giám đốc Đường, anh đúng là một ông chồng tốt đấy nha, còn chuẩn bị tới đón Vy Vy nữa, đúng là khiến người ta hâm mộ.”
Tống Vy đỏ mặt, tức giận đánh nhẹ cô ấy một cái.
Cô ấy cười hí hửng, sau đó đẩy Tống Vy về phía Đường Hạo Tuấn: “Được rồi, nếu tổng giám đốc Đường đã tới, vậy thì anh tự đưa bà xã mình về đi, tôi đỡ phải đi thêm một chuyến.”
Tống Vy không ngờ Giang Hạ sẽ đẩy mình, khẽ giật mình, cả người bổ nhào về phía Đường Hạo Tuấn.
Cánh tay Đường Hạo Tuấn dài rộng, vững vàng đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng, nhìn về phía Giang Hạ nói: “Cảm ơn!”
Giang Hạ xua tay: “Được rồi được rồi, hai người mau đi đi.”
Dứt lời, cô ấy xoay người, lên xe của mình rồi lái xe đi trước.
Đường Hạo Tuấn buông Tống Vy ra: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Ừm.” Tống Vy mỉm cười gật đầu.
Hai người đi về phía chiếc xe Maybach.
Lên xe, Đường Hạo Tuấn thắt dây an toàn cẩn thận rồi hỏi: “Chuyện giải quyết thế nào rồi?”
“Vẫn chưa có tiến triển gì, nhưng mà bên phía sở cảnh sát đang tìm bắt người rồi, đợi bắt được hai người đó chắc là sẽ giải quyết được.” Tống Vy chống tay lên cửa xe nói.
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, không hỏi nữa, khởi động xe.
Trên đường, Tống Vy nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, có chút tò mò: “Đây đâu phải đường về biệt thự.”
Cô nhìn về phía người đàn ông.
Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước: “Anh biết.”
“Thế anh đưa em đi đâu?” Tống Vy hỏi anh.
“Đưa em đi ăn cơm.” Khóe mắt Đường Hạo Tuấn khẽ quét qua bụng cô.
Tống Vy lập tức che bụng lại, đỏ mặt nói: “Anh nghe thấy sao?”
Vừa rồi bụng cô lại reo, nhưng tiếng nhỏ, cô còn tưởng anh không nghe thấy.
Đường Hạo Tuấn di chuyển tay lái, sắc mặt không vui: “Vì sao không ăn cơm?”
Tống Vy cười khổ: “Em cũng phải có thời gian chứ.”
Hôm nay chạy tới chạy lui, còn phải lấy lời khai, rồi điều tra sự việc, bận túi bụi, hoàn toàn không có thời gian ăn cơm.
Đường Hạo Tuấn mím môi, không nói gì.
Anh nhanh chóng dừng xe trước một nhà hàng Tây ấm áp, lãng mạn: “Tới rồi.”
“Ừm.” Tống Vy tháo dây an toàn xuống xe.
Đường Hạo Tuấn đứng ở đầu xe đợi cô, chờ cô tới mới nắm tay cô đi vào nhà hàng.
Hai người ăn xong, về biệt thự thì đã sắp mười giờ, hai đứa trẻ đều ngủ rồi mà Lâm Giai Nhi vẫn ngồi trên sô pha xem tivi.
Cô ta thấy hai người về, lập tức tắt tivi đứng lên: “Hạo Tuấn, hai người về rồi.”
Tống Vy đứng bên cạnh Đường Hạo Tuấn, không đáp lại.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Sao cậu còn chưa ngủ?”
“Không muốn ngủ, không ngủ được, nên đợi hai người về.” Lâm Giai Nhi mỉm cười vuốt mái tóc giả.
Đường Hạo Tuấn kéo cà vạt trên cổ ra.
Lâm Giai Nhi thấy thế, muốn đi tới giúp.
Tống Vy nheo mắt, thẳng thừng đi tới, chắn trước người Đường Hạo Tuấn, cười hờ hững nhìn cô ta: “Cô Lâm, để tôi thì hơn.
Giúp đàn ông tháo cà vạt vẫn nên để người vợ như tôi làm mới thích hợp, cô thấy sao?”
Sắc mặt Lâm Giai Nhi cứng lại, sau đó mỉm cười: “Cô Tống nói phải.
Xin lỗi, vừa rồi tôi thất lễ rồi.”
“Không sao, lần sau cô Lâm chú ý chút là được.” Tống Vy dứt lời, xoay người đối mặt với Đường Hạo Tuấn, giúp anh tháo cà vạt.
Sau khi tháo ra, cô vừa sửa sang lại vừa oán giận: “Đường Hạo Tuấn, em nói bao nhiêu lần rồi, đừng có kéo cà vạt lung tung, anh đang khiêu khích nhà thiết kế như em đấy.”
Đường Hạo Tuấn thấy dáng vẻ cằn nhằn của cô, trong mắt ánh lên ý cười: “Xin lỗi! Lần sau anh sẽ chú ý.”
“Lúc nào anh cũng nói lần sau.” Tống Vy trừng mắt nhìn anh.
Lâm Giai Nhi thấy họ thân mật như vậy, mà bản thân lại không thể chen vào chút nào, ánh mắt trở nên u ám: “Ờm… Hạo Tuấn, cô Tống, hai người nói chuyện đi, tôi lên lầu trước.”
“Đi đi, nghỉ ngơi cho sớm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Lâm Giai Nhi cụp mắt rời đi.
Tống Vy ngáp một cái: “Chúng ta cũng lên chứ?”.