Nhưng lời nói của cô như gai nhọn, đâm vào trong lòng Lâm Giai Nhi, khiến Lâm Giai Nhi cực kỳ khó chịu.
Vì Tống Vy đã nói trúng tim đen của cô ta, hơn nữa còn thẳng thừng bảo cô ta sau này đừng lên tầng ba nữa, nếu còn lên thì thật sự là đang quyến rũ Đường Hạo Tuấn.
Chiêu này, không thể tàn nhẫn hơn!
Lâm Giai Nhi nhìn bóng dáng Tống Vy xuống lầu, nắm chặt hai tay lại, trong đầu dâng lên một suy nghĩ điên cuồng.
Đó chính là đẩy Tống Vy xuống, chỉ cần Tống Vy ngã xuống cầu thang, với độ cao như vậy, chắc chắn sẽ chết.
Chỉ cần Tống Vy chết, vậy thì không lâu sau Hạo Tuấn sẽ về bên cô ta thôi?
Suy nghĩ đó dần lấn át lý trí cô ta, cũng khiến vẻ mặt cô ta càng thêm vặn vẹo, ánh mắt càng lúc càng điên cuồng, dữ tợn.
Cô ta nín thở, bước chân nhẹ nhàng đi tới cầu thang, muốn đuổi theo Tống Vy, đẩy Tống Vy xuống.
Đúng lúc Lâm Giai Nhi đi tới phía sau Tống Vy, vươn tay ra, sắp chạm tới lưng Tống Vy thì giọng Đường Hạo Tuấn đột nhiên vang lên phía sau cô ta: “Muộn thế này rồi, sao hai người đều chưa ngủ thế?”
Con ngươi Lâm Giai Nhi đột nhiên co rút, lý trí lập tức trở về, vội vàng rút tay lại chắp sau lưng, xoay người, đè nén sự hoảng loạn trong lòng, cười gượng nói: “Hạo Tuấn, cậu họp xong rồi sao?”
Tống Vy cũng dừng bước chân, quay người lại, tuy bất ngờ vì không biết Lâm Giai Nhi ở sau lưng cô từ khi nào, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô nhìn Đường Hạo Tuấn, khẽ gật đầu: “Sắp ngủ rồi, xuống lầu uống nước, anh làm việc xong rồi sao?”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng.
Bàn tay Lâm Giai Nhi lúc này vẫn đang run rẩy, tim cũng đập rất nhanh, còn chưa bình tĩnh lại được.
Cô ta sợ lát nữa bản thân sẽ để lộ sơ hở, khiến hai người nghi ngờ, vậy là vội vàng cụp mắt cúi đầu: “Vậy, thời gian không còn sớm nữa, Hạo Tuấn, cô Tống, tôi xuống nghỉ ngơi trước đây.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy nghiêng người tránh sang một bên, để Lâm Giai Nhi đi xuống.
Bước chân Lâm Giai Nhi vội vàng, nhanh chóng biến mất khỏi cầu thang tầng ba.
Tống Vy nhìn bóng dáng cô ta, đôi mắt nheo lại.
Không biết có phải nhìn nhầm hay không, sao cô lại cảm thấy Lâm Giai Nhi giống như đang căng thẳng, sợ hãi điều gì.
Lẽ nào vừa rồi Lâm Giai Nhi lén lút làm gì sau lưng cô?
Nghĩ vậy, ánh mắt Tống Vy trầm xuống, trong lòng dâng lên nghi ngờ, quyết định lát nữa xem camera, xem Lâm Giai Nhi rốt cuộc đang làm gì.
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn đi tới bên cạnh, nắm tay Tống Vy.
Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh: “Đi đâu?”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Không phải em muốn uống nước sao?”
“À ừ, suýt nữa quên mất, anh cũng muốn uống à?” Tống Vy bị anh kéo xuống lầu.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Vừa rồi Giai Nhi cho đường vào cà phê, ngọt quá, khát nước.”
Tống Vy cười như không cười: “Anh thật có phúc nhỉ, nửa đêm nửa hôm còn có người pha cà phê cho, diễm phúc lắm đấy.”
Nghe ra sự ghen tuông trong giọng nói của cô, Đường Hạo Tuấn khẽ cười một tiếng: “Anh không thích cà phê Giai Nhi pha.”
“Nếu cô Lâm nghe thấy, chắc chắn rất đau lòng.” Tống Vy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Đường Hạo Tuấn khẽ nhéo mũi cô.
Tống Vy bất mãn chụp lấy tay anh: “Đừng nhéo, nhéo gãy mất!”
“Không đâu, rất đẹp!” Đường Hạo Tuấn nhìn chóp mũi ửng đỏ của cô nói.
Mũi cô nhỏ nhắn thẳng tắp, vô cùng tinh xảo, quả thật rất xinh đẹp.
Những chi tiết khác cũng vậy, bao nhiêu ngũ quan tinh xảo như vậy tập hợp trên một khuôn mặt, khó trách cô lại xinh đẹp đến thế..