“Hóa ra là như vậy.” Lúc này Tống Vy mới hiểu ra.
Trần Châu Ánh bỏ tay ra: “Tôi đến đây để tìm cô.”
“Có chuyện gì vậy?” Tống Vy tò mò nhìn cô ấy.
Vẻ mặt Trần Châu Ánh chợt trở nên nghiêm túc: “Thực ra cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Gần đây tôi có một đơn hàng lớn.
Sắp đến lễ trưởng thành cho công chúa của một quốc gia nhỏ.
Cha cô ấy là vua của đất nước đó muốn tặng một vài món quà.
Ông ấy đã đưa ra một số châu báu đắt giá muốn nhờ người thiết kế thành đồ trang sức tặng cho cô công chúa nhỏ.”
“Vậy nên?” Tống Vy sờ cằm hỏi tiếp.
“Nên tôi dựa vào quan hệ của đàn anh để giành lấy mối ăn lớn này, nhưng cô công chúa kia quá khó đối phó, nói rằng nếu chỉ có trang sức mà không có váy áo tương ứng thì không được, cho nên...”
“Vậy nên cô muốn tìm nhà thiết kế thời trang thiết kế bộ váy tương ứng?” Tống Vy nhướng mày, đã hiểu ý của cô nàng.
“Đúng, đúng!” Trần Châu Ánh gật đầu lia lịa: “Ý của tôi là như vậy, cho nên tôi mới tìm đến cô đấy.”
Tim Tống Vy đập thình thịch, nhưng ngoài mặt thì lại không có biểu hiện gì khác biệt, ngược lại còn tò mò hỏi: “Tại sao cô lại tìm tôi? Tuy nhà thiết kế trong nước không giỏi bằng nhà thiết kế nước ngoài nhưng cũng có rất nhiều người xuất sắc.”
“Đúng vậy, những nhà thiết kế xuất sắc đó đều hơi lớ tuổi rồi.
Tôi nghĩ khi làm việc với những người đi trước như vậy sẽ phải kiềm chế lắm, lại còn không có tiếng nói chung, nhưng hầu hết các nhà thiết kế thời trang tương đương với tuổi của tôi thì lại không thể làm được.
Mãi đến hai ngày trước tôi nhìn thấy show Quang Huy Nhật Nguyệt thì mới biết là cô đã về nước rồi.” Trần Châu Ánh giải thích.
Tống Vy cười nói: “Vậy là cô liền tới đây tìm tôi?”
“ Cũng không phải, khi tôi xem chương trình của cô ở nước ngoài là tôi đã biết trình độ của cô rất cao.
Tôi không muốn tìm những người lớn tuổi, còn những người trẻ khác thì không đủ tiêu chuẩn, nên tôi chỉ có thể tìm đến cô.
Vì vậy nên tôi đã đi một chuyến đến hiệp hội, nhờ phân hội trưởng gọi cô qua.
Thế nào, cô có muốn hợp tác không?” Trần Châu Ánh nhìn cô, hai mắt sáng ngời, trong đó đầy vẻ chờ mong.
Tống Vy im lặng.
Thật ra mà nói, bảo cô không động lòng là giả.
Dù sao thì được thiết kế váy cho công chúa của một đất nước cũng là một niềm vinh dự.
Nếu thiết kế tốt thì danh vọng và địa vị trong nước của cô sẽ gần như đạt đến tầm cao như của Mina ở nước ngoài.
Nhưng nếu thiết kế không tốt thì sẽ không chỉ làm mất lòng hoàng gia, mà còn có thể gặp phải những rắc rối khác, chẳng hạn như bị chèn ép trong nghề thiết kế hay gì đó.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Tống Vy, nhưng Trần Châu Ánh lại không biết cô đang lo lắng điều gì, cô ấy vỗ vai cô: “Đừng lo, tiền chúng ta kiếm được chia đôi nhé?”
Tống Vy không khỏi dở khóc dở cười: “Không phải vì tiền, mà là...”
Cô nói ra sự lo lắng của mình.
Trần Châu Ánh mỉm cười: “Ôi dào, còn tưởng là gì chứ.
Yên tâm đi, không đáng sợ như cô nghĩ đâu.
Trước khi tìm đến cô, tôi đã liên lạc với cô công chúa nhỏ rồi, cho cô bé xem show Dục Hỏa Trùng Sinh với Quang Huy Nhật Nguyệt của cô rồi.
Cô bé ấy rất thích.”
“Thật sao?” Tống Vy kinh ngạc trợn tròn mắt.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Thật đó, tôi còn có thể nói dối cô sao? Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không có lần sau đâu, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.”
“Không cần nghĩ nữa, tôi nhận.” Tống Vy giơ tay ra.
Hai người bắt tay nhau, cùng cười ra tiếng.
Sau đó, cả hai đã ký hợp đồng hợp tác dưới sự chứng kiến của phân hội trưởng.
Vừa đi ra khỏi hiệp hội, Trần Châu Ánh đã nhìn thấy xe tới đón mình, cô ấy vẫy tay về hướng xe, sau đó quay đầu nói với Tống Vy bên cạnh: “Vy Vy, vậy tôi đi trước nhé.
Ngày mai tôi sẽ đưa những món trang sức đó tới đến công ty cô để thống nhất về phong cách thiết kế.”
“Được, đi đường cẩn thận.” Tống Vy cười đáp.
Trần Châu Ánh rời đi, cô cũng không chờ ở đó lâu, lập tức lái xe trở về công ty, sau đó lại làm việc thêm hai giờ nữa thì Đường Hạo Tuấn đến.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy cô mặt mày rạng rỡ, không khỏi hỏi: “Tâm trạng tốt thế sao?”
“Anh cũng nhìn ra à?” Tống Vy vừa thắt dây an toàn vừa đáp: “Em vừa nhận một vụ làm ăn lớn.”
Cô kể về việc hợp tác với Trần Châu Ánh.
Đường Hạo Tuấn nghe xong trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Trùng hợp như vậy sao?”.