Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


“Cô ấy đã chơi piano từ khi còn học tiểu học rồi.

Nếu không phải do vụ tai nạn xe hơi năm đó thì có lẽ cô ấy đã bước lên Hội trường Vàng ở Vienna lâu rồi.” Đường Hạo Tuấn vuốt tóc Tống Dĩnh Nhi nói.

Tống Vy không ngờ anh lại đánh giá Lâm Giai Nhi cao như vậy.

Vậy thì hẳn là thiên phú của Lâm Giai Nhi về piano không có gì sánh bằng rồi.

Nghe tin đàn piano được mua cho cô Lâm mà mình không thích, Tống Dĩnh Nhi đang trong vòng tay Đường Hạo Tuấn lập tức cảm thấy không vui.

Sau đó cô bé ôm cổ Đường Hạo Tuấn, làm nũng nói: “Ba, Dĩnh Nhi cũng muốn có một cây đàn piano, ba có thể cho Dĩnh Nhi đàn piano, không cho cô Lâm được không?”
“Dĩnh Nhi!” Trước khi Đường Hạo Tuấn kịp lên tiếng thì Tống Vy đã đã giận tái mặt quát lớn.

Tống Dĩnh Nhi ấm ức quay lại nhìn cô: “Mẹ, tại sao mẹ lại hung dữ với con?”
“Đó là cây đàn piano của cô Lâm, ai bảo con tranh?” Tống Vy bước tới, bế cô bé khỏi vòng tay của Đường Hạo Tuấn.

Đôi mắt Tống Dĩnh Nhi đỏ hoe: “Nhưng...!nhưng Dĩnh Nhi cũng thích piano mà.”
“Con thích đàn piano thì mẹ mua cho con.

Con đi giành đồ của người khác không phải là hành vi tốt, con biết không?” Tống Vy ngồi xổm người xuống, nghiêm khắc giảng dạy đạo lý cho cô bé.

Tống Dĩnh Nhi cắn môi: “Con biết, nhưng con không thích nhìn cây đàn ba mua rơi vào tay cô Lâm.”
Lời này vừa thốt ra, Tống Vy đột nhiên lại không biết nên nói gì.

Cô biết hai đứa bé không thích Lâm Giai Nhi, nhưng cô không ngờ rằng chúng lại không thích đến mức này.

Đường Hạo Tuấn tặng quà cho Lâm Giai Nhi chúng cũng sẽ không vui.

“Hạo Tuấn, xin lỗi, con bé...”
Tống Vy đứng dậy, xoa lông mày định xin lỗi Đường Hạo Tuấn, muốn nói con gái mình không cố ý.

Nhưng cô chưa kịp nói xong thì Đường Hạo Tuấn đã giơ tay ngăn cô lại.

Anh ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên vai Tống Dĩnh Nhi, kéo thẳng người Tống Dĩnh Nhi, nhìn thẳng vào mắt cô bé.

Đáng lý ra, khi đối mặt với một đứa trẻ mạnh mẽ và có tính chiếm hữu cao như vậy, anh phải thấy chán ghét mới đúng.

Nhưng đối mặt với hai đứa trẻ trước mặt, anh lại không thể ghét nổi.

Cho dù trên mặt chúng viết rõ chữ không thích Lâm Giai Nhi, ý muốn đuổi Lâm Giai Nhi ra khỏi biệt thự rất rõ ràng, nhưng anh cũng không thấy đáng ghét.

Đường Hạo Tuấn không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, cũng không muốn biết, anh nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt đỏ hoe trước mặt, nhẹ giọng nói: “Con muốn đàn piano thật sao?”
Tống Vy và Tống Hải Dương đều nghĩ rằng Đường Hạo Tuấn sẽ hung dữ với Dĩnh Nhi, nhưng khi nhìn thấy cảnh này hai người lập tức cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Dĩnh Nhi gật đầu liên tục: “Con muốn ạ.”
“Nhưng ba đã hứa tặng cây đàn piano này cho người khác từ lâu rồi, ba không thể đưa cho con được, nhưng ba có thể tặng cho con một cây đàn tốt hơn được không?” Đường Hạo Tuấn giơ ngón tay cái lau nước mắt cho cô con gái nhỏ của mình.

Khuôn mặt cô bé lập tức nở nụ cười vui mừng: “Thật không ba?”
“Thật!” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

“Được ạ!” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ nhào vào trong ngực anh.

Tống Vy lại cau mày: “Hạo Tuấn, anh làm thế sẽ chiều hư con bé đấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui