“Không sao đâu.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng nhìn cô con gái trong ngực mình: “Con gái của anh thì anh sẽ cho con bé thứ mà nó muốn.
Cho dù con bé có hư hỏng thì anh cũng có khả năng xử lý rắc rối cho con bé.”
Lời này khiến Tống Vy không phản bác được.
Cô biết những gì anh nói là sai, nhưng cô không thể tìm ra lời nào để phản bác.
Tống Hải Dương nhìn ra sự khó xử của cô liền mỉm cười như một ông cụ non: “Không sao đâu mẹ, có con coi chừng nữa mà, Dĩnh Nhi sẽ không hư hỏng đâu.”
“Mong là vậy.” Tống Vy bất đắc dĩ bật cười.
Đột nhiên có tiếng piano du dương vang lên.
Tống Vy nghe ra đây là bản “Wedding March”, âm thanh phát ra từ biệt thự ở phía sau.
Tống Dĩnh Nhi chui ra khỏi vòng tay của Đường Hạo Tuấn, vội vàng chạy về biệt thự.
Tống Hải Dương theo sát phía sau.
Đường Hạo Tuấn đứng lên: “Chắc là Giai Nhi đàn đấy, chúng ta cũng đi vào đi.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu rồi khoác tay anh đi vào.
Khi đến phòng khách, Tống Vy lập tức nhìn thấy một cây đàn piano thẳng đứng màu trắng tuyệt đẹp đặt trước cửa sổ kính trong suốt sát đất.
Phía sau cây đàn piano là một người phụ nữ cũng mặc váy trắng đang nhắm mắt ngồi trên băng ghế piano, bàn tay lướt trên những phím đàn piano đen trắng một cách thoải mái và thích thú.
Đây là lần đầu tiên Tống Vy nhìn thấy Lâm Giai Nhi đánh piano, thật sự rất xinh đẹp, không có vẻ âm mưu, nham hiểm và ghen tuông thường thấy trên khuôn mặt của cô ta.
Nhưng không biết tại sao, dù bản nhạc piano cô ta chơi rất hay, rất êm tai, nhưng cô lại không hề thích mà còn cảm thấy u ám đến sởn tóc gáy.
Tống Hải Dương dường như cũng có cảm giác giống cô, cậu bé cau mày, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Lâm Giai Nhi đang chơi đàn.
Chỉ có Tống Dĩnh Nhi không hiểu, đôi mắt sáng long lanh nhìn Lâm Giai Nhi.
Cô bé chỉ thấy dáng vẻ Lâm Giai Nhi chơi piano rất đẹp, càng khiến cô bé muốn học piano hơn nữa.
Một ngày nào đó cô bé cũng có thể trở nên xinh đẹp như vậy.
Bài nhạc nhanh chóng kết thúc, Lâm Giai Nhi rời tay khỏi phím đàn piano rồi từ từ mở mắt ra.
Đường Hạo Tuấn vỗ tay, Tống Vy và hai đứa bé cũng vỗ tay.
Nghe thấy tiếng vỗ tay, Lâm Giai Nhi quay đầu lại nhìn, cô ta nhìn thấy Đường Hạo Tuấn thì nhoẻn miệng cười: “Hạo Tuấn, cậu đã về rồi à.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Chơi hay lắm.”
Lâm Giai Nhi thở dài: “Đâu có, mười năm rồi tôi không đụng vào đàn.
Bây giờ kỹ thuật chơi đàn đã thụt lùi rồi.
Đàn một bài đã đau tay.”.
Truyện Teen Hay
“Không sao, từ từ sẽ quen thôi, tôi tin cậu sẽ sớm lấy lại được đẳng cấp của năm nào.” Đường Hạo Tuấn động viên.
Lâm Giai Nhi đứng lên: “Cảm ơn cậu Hạo Tuấn, tôi sẽ không để cậu phải thất vọng đâu, à, tôi rất thích cây đàn này.”
Cô ta vuốt ve các phím đàn..