Tống Vy hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng đè nén được lửa giận trong lòng: “Cô Lâm.
Chuyện lần này tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Mong là Dĩnh Nhi không ngã bị thương.
Nếu có thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Cô đã nể mặt ông Cố mới không truy cứu chuyện cô ta muốn đẩy cô xuống lầu.
Nhưng nếu Dĩnh Nhi thực sự có chuyện gì thì cô sẽ không quan tâm đến chuyện đó nữa, đó là nguyên tắc làm mẹ của cô.
Nghĩ đến đây, Tống Vy lại liếc nhìn Lâm Giai Nhi lần cuối, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn đến khi mặt Lâm Giai Nhi tái nhợt đi, sau đó mới đuổi theo ba cha con.
Tống Vy mở cửa phòng Tống Dĩnh Nhi ra, cả ba người đều đang ở trong này.
Tống Dĩnh Nhi đang nằm trong lòng Đường Hạo Tuấn, mặc dù cô bé không còn khóc nữa nhưng trông rất ấm ức, không nói câu gì.
Tống Hải Dương thì đang đứng ở bên cạnh, tay cầm một cây kẹo mút, cố gắng làm cho Tống Dĩnh Nhi cười.
Nhưng Tống Dĩnh Nhi thực sự bị dọa sợ, cô bé không ngừng chui vào trong ngực Đường Hạo Tuấn, ngay cả cây kẹo mút yêu thích cũng không cần.
“Dĩnh Nhi.” Tống Vy nhẹ nhàng gọi cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của Đường Hạo Tuấn liếc mắt nhìn cô, miệng chu lên mách tội với mẹ mình.
Tống Vy nhìn cô gái nhỏ như vậy thì cảm thấy rất đau lòng.
Lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến giọng nói của dì Vương: “Thưa cậu chủ, bác sĩ đến rồi.”
“Vào đi.” Đường Hạo Tuấn mở miệng, thốt ra hai chữ.
Cửa mở, dì Vương dẫn một bác sĩ vào.
Đường Hạo Tuấn buông cô gái nhỏ trong ngực mình ra, đặt cô bé lên giường: “Anh xem con gái tôi có bị thương chỗ nào không?”
“Vâng.” Bác sĩ đáp, tiến lên định kiểm tra cho Tống Dĩnh Nhi.
Nhưng Tống Dĩnh Nhi không chịu, chỉ muốn trốn trong lòng Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé nói: “Bé ngoan, nghe lời nào, để bác sĩ xem có ngã bị thương không nhé.
Dĩnh Nhi còn phải học đàn nữa mà.
Nếu té ngã thì không học đàn được đâu.”
Cô vừa dỗ vừa lừa để Tống Dĩnh Nhi không dám trốn, cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống cho bác sĩ khám.
Sau khi xem xong bác sĩ thả váy của cô gái nhỏ xuống.
Đường Hạo Tuấn trầm giọng hỏi: “Con gái tôi không sao chứ?”
Tống Vy và Tống Hải Dương cũng nhìn chằm chằm vào bác sĩ.
Bác sĩ lắc đầu: “Không sao, mông bị ngã nên hơi đỏ lên thôi, xương cốt không bị thương gì.
Hai vợ chồng không phải lo lắng.”
Nghe đến đây Tống Vy mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt căng thẳng của Đường Hạo Tuấn cũng dịu đi.
Sau khi dì Vương đưa bác sĩ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bốn người.
Tống Vy siết chặt tay nói với Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, ban nãy anh nói, sau khi tiệc hồi phục kết thúc, Lâm Giai Nhi sẽ được đưa đi đúng không?”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô rồi gật đầu: “Ừ.”
“Tốt lắm, em hy vọng anh sẽ làm theo những gì anh nói.
Đừng để đến lúc đó Lâm Giai Nhi lại không được đưa đi.
Anh đã thấy tình hình hôm nay rồi đấy.
Dĩnh Nhi chỉ tò mò chạm vào đàn của cô ta một chút thôi mà cô ta đã đối xử với con bé như vậy rồi.
May mà có tấm thảm, nếu không Dĩnh Nhi nhất định sẽ không chỉ bị ngã đỏ mông đơn giản như vậy đâu!”.