Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Tống Vy chỉ vào Tống Dĩnh Nhi nói.

“Xin lỗi, anh cũng không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện này.” Đường Hạo Tuấn cũng biết nếu không có tấm thảm thì chuyện gì sẽ xảy ra với Tống Dĩnh Nhi, nên anh mới muốn đưa Lâm Giai Nhi đi sớm.

Hơn nữa, bây giờ anh cũng cảm thấy rất hối hận tại sao lúc trước mình lại đồng ý để Lâm Giai Nhi vào đây ở.

Tống Vy nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Hạo Tuấn, không phải em ép buộc anh, mà là ba mẹ con em với Lâm Giai Nhi đã bất hòa sẵn rồi.

Nếu anh không thể đưa cô ta đi thì ba mẹ con em sẽ đi.”
Tóm lại, có Lâm Giai Nhi thì không có họ, có họ thì không có Lâm Giai Nhi.

Lần này Lâm Giai Nhi đã đẩy Dĩnh Nhi rồi, cô hoàn toàn không dám suy nghĩ lần tiếp theo cô ta còn có thể làm ra chuyện gì nữa.

Lời nói của Tống Vy khiến Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Mẹ con em mới là chủ nhân của biệt thự, không có lý do gì lại phải đi cả.”
“Vậy anh chắc chắn là sẽ để Lâm Giai Nhi rời đi sau khi tiệc hồi phục kết thúc phải không?” Đôi mắt Tống Vy hơi sáng lên.

Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay cô, kéo cô vào lòng: “Nếu anh không chắc chắn thì lúc ở dưới lầu cũng sẽ không nói như vậy với Giai Nhi.”
Nghe anh nói lời này, cuối cùng Tống Vy mới vui vẻ nhăn mũi: “Thế thì còn tạm được.”
“Thôi được rồi, nếu Dĩnh Nhi không sao thì chúng ta xuống lầu trước đi, đến giờ ăn tối rồi.” Đường Hạo Tuấn buông cô ra.

Tống Vy thoát khỏi vòng tay của anh, sau đó mỗi người kéo theo một đứa trẻ đi ra khỏi phòng xuống lầu.

Lâm Giai Nhi đang ngồi trên sô pha dưới lầu, cúi đầu, vẻ mặt không rõ biểu cảm.

Nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang phía sau truyền đến, cô ta vội vàng đứng dậy, xoay người ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt đỏ hoe.

Thấy cả gia đình bốn người đi xuống, cô ta ôm một con gấu đồ chơi ở bên cạnh lên rồi đi vòng qua ghế sô pha bước lên đầu cầu thang.

Đường Hạo Tuấn và Tống Vy cũng đúng lúc đi đến trước mặt cô ta.

Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy cô ta lập tức nấp ra sau lưng Tống Vy, Đường Hạo Tuấn cũng cố ý đứng trước mặt ba mẹ con.

“Có chuyện gì không?” Đường Hạo Tuấn nhìn Lâm Giai Nhi, dáng vẻ lạnh lùng hờ hững.

Đây là lần đầu tiên Lâm Giai Nhi được trải nghiệm sự thờ ơ của anh, điều này khiến cô ta cảm thấy hoảng loạn vô cùng.

Cô ta nâng con gấu đồ chơi lên nhìn Tống Vy: “Cô Tống, tôi đến để xin lỗi Dĩnh Nhi.

Cái này...!tặng cho cô bé.”
Tống Vy liếc nhìn con gấu nhỏ trên tay cô ta, nó màu nâu, cao chừng nửa mét, trông rất dễ thương, là loại mà trẻ con yêu thích.

Dĩnh Nhi thích những món đồ chơi dễ thương như thế này, nhưng cô không định nhận thay Dĩnh Nhi.

Vì vậy Tống Vy liền thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: “Không cần, cô Lâm giữ lấy cho mình đi.”
“Không, không, cô Tống, cô nhất định phải nhận đi, tôi thực sự biết sai rồi, tôi không nên làm như vậy với Dĩnh Nhi, cho nên...”
“Cô Lâm!” Tống Vy cau mày, giọng điệu đã nặng nề hơn ngắt lời cô ta: “Tôi đã nói không cần rồi, không phải cứ làm tổn thương là có thể dùng một lời xin lỗi hay một món quà nhỏ để đền bù, nên chúng tôi không cần thứ này.”
Nói xong, Tống Vy dẫn theo hai đứa nhỏ trực tiếp đi qua người cô ta.

Ở lối vào cầu thang chỉ còn Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Tuấn đứng đối mặt nhau.

Lâm Giai Nhi như là bị ấm ức rất nhiều, cô ta chậm rãi thả con gấu bông xuống, cúi đầu, giọng nghẹn ngào nức nở: “Hạo Tuấn, tôi thực sự biết sai rồi mà.

Lúc ấy tôi chỉ nhất thời bị kích động thôi, đâu có nghĩ nhiều vậy.

Mọi người không thể tha thứ cho tôi được sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui