Người phụ nữ Tống Vy kia lòng dạ quá hẹp hòi, rõ ràng đứa bé đó không hề hấn gì, vậy mà lại không chịu nhận lời xin lỗi của cô ta.
Đúng là già mồm cãi láo.
Đường Hạo Tuấn không biết Lâm Giai Nhi đang nghĩ gì, anh mím đôi môi mỏng nhìn cô ta: “Cậu đã đẩy một đứa trẻ đấy.”
“Tôi biết, nhưng thật sự lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cậu biết là tôi rất thích đàn piano mà, tôi không thể chấp nhận người khác đụng vào đàn của mình, cho nên mới nhất thời xúc động...”
“Vậy thì cậu có biết sự bốc đồng của mình có thể làm tổn thương người khác không?” Đường Hạo Tuấn lạnh giọng hỏi.
Lâm Giai Nhi lắc đầu: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy.
Tôi xin lỗi, Hạo Tuấn, sau này tôi sẽ sửa.
Đừng giận tôi nữa được không?”
Cô ta giơ tay ra, muốn kéo ống tay áo của đối phương.
Đường Hạo Tuấn khẽ cau mày, giơ cánh tay lên tránh đi.
“Người mà cậu nên xin lỗi không phải là tôi, hiểu không?” Đường Hạo Tuấn nói xong những lời này thì cũng bước qua người cô ta.
Lâm Giai Nhi quay đầu nhìn bóng dáng anh, môi mấp máy, như muốn ngăn cản anh, nhưng cuối cùng không biết mình nghĩ đến cái gì lại ngậm miệng lại.
Cô ta hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm, đôi mắt tối tăm không biết nghĩ gì.
Cô ta biết hành vi của mình lần này đã khiến cho Hạo Tuấn không hài lòng, đồng thời khiến cho anh thất vọng về mình, việc để cô ta rời khỏi đây trước thời hạn là bằng chứng rõ ràng nhất.
Vì vậy, cô ta nhất định phải tìm cách có được sự tha thứ của anh, bù đắp hình tượng của mình trong lòng anh, tóm lại cô ta không thể rời khỏi nơi này!
Nghĩ đến đây Lâm Giai Nhi lại bình tĩnh lại, cúi đầu liếc nhìn con gấu bông trên tay, nhịn xuống ý nghĩ muốn ném nó đi, nhấc chân đi về phía phòng ăn.
Trong phòng ăn, gia đình bốn người đang ăn tối.
Nhìn thấy bọn họ lần này ăn cơm mà cũng không gọi mình, ánh mắt Lâm Giai Nhi lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng cô ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, bước tới đưa con gấu bông cho Tống Dĩnh Nhi: “Dĩnh Nhi, cô biết sai rồi.
Cháu tha thứ cho cô nhé, cháu nhìn con gấu nhỏ này có đáng yêu không? Cháu có muốn nó không?”
Cô ta lắc nhẹ con gấu bông từ bên này sang bên kia, nhỏ giọng dỗ dành cô bé.
Tống Dĩnh Nhi ậm ừ quay đầu đi, hoàn toàn không nhìn con gấu bông: “Không, cháu không lấy đồ của người xấu.”
“Phụt!” Tống Hải Dương không nhịn được mà phì cười.
Người Lâm Giai Nhi run lên vì tức giận, trong lòng lại càng tức giận hơn.
Nhưng để tránh cho mọi người nhìn thấy, cô ta đành phải cố nén tức giận, trên mặt nở nụ cười chua xót và bất lực: “Vậy thì cô phải làm sao cháu mới tha thứ cho cô?”
Chỉ cần cô gái nhỏ này tha thứ cho cô ta thì Hạo Tuấn nhất định sẽ thay đổi quyết định.
Tống Dĩnh Nhi cong môi: “Cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.”
Trong mắt Lâm Giai Nhi xẹt qua ánh nhìn căm ghét.
Con bé chết tiệt này thật sự khiến người ta tức chết!
Tống Vy ở bên cạnh im lặng nhìn Lâm Giai Nhi lấy lòng Tống Dĩnh Nhi, không nói lời nào.
Cô muốn Dĩnh Nhi học cách từ chối và mạnh mẽ hơn.
Tống Vy không nói gì, Đường Hạo Tuấn cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cảnh này..