Giang Hạ liếc mắt: “Tớ cũng chưa nghe bao giờ, cho nên sáng nay đã tra thử rồi.
Tiffany này mới đột nhiên xuất hiện ở nước ngoài tháng trước thôi, cũng là người nước mình.
Tên tiếng Trung là Tô Huyền.
Cô ta dựa vào khả năng bắt sóng với thời trang cao cấp nên cũng có ít danh tiếng.”
“Tô Huyền à?” Lông mày Tống Vy nhíu lại khi nghe thấy cái tên này, trong đầu cô chợt nghĩ đến hai cái tên khác là Tô Thu và Tống Huyền.
Cái tên Tô Huyền này dường như là sự kết hợp giữa Tô Thu và Tống Huyền.
“Đúng thế.” Giang Hạ gật đầu.
Tống Vy liếc mắt: “Chữ Huyền nào?”
“Huyền diệu đấy.” Giang Nguyệt trả lời: “Nhưng cậu hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ cậu biết người tên Tô Huyền này à?”
Tống Vy chậm rãi lắc đầu: “Tớ không biết Tô Huyền, nhưng tớ biết Tống Huyền.”
Giang Hạ chợt sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, trợn to hai mắt không thể tin được: “Vy Vy, không phải cậu nghi ngờ người này là Tống Huyền đấy chứ? Nếu không thì sao cậu lại hỏi tớ là chữ Huyền nào?”
Tống Vy gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, cậu không thấy cái tên Tô Huyền này lấy họ của Tô Thu và tên của Tống Huyền sao?”
“Đúng thật nhỉ.” Giang Hạ hít vào một hơi khí lạnh: “Ban đầu tớ cũng không để ý, nhưng chữ Huyền thì lại không giống, mà chúng ta cũng đã xác định Tống Huyền thực sự nhảy lầu chết rồi mà.”
Tống Vy hơi trầm ngâm: “Có ảnh chụp không?”
“Không.” Giang Hạ nhún vai: “Bởi vì cô ta chưa có tác phẩm nào lên show nên trên mạng không có ảnh của cô ta, nhưng tác phẩm của cô ta lại được lên trên trang bìa tạp chí Venus.”
Trong khi nói chuyện cô ấy cũng lập tức tìm kiếm tạp chí Venus.
Lập tức tìm được trang web của tạp chí, thiết kế váy lộng lẫy trên trang bìa xuất hiện ngay trước mặt hai người, ở góc dưới bên phải là chữ ký của Tiffany.
“Vy Vy, cậu nhìn này, bộ váy này được thiết kế đẹp quá.
Nghe nói đã có tiểu thư của một nhà nào đó mua rồi.
Chuẩn bị may để tham gia yến tiệc.
Vậy nên chắc không phải của Tống Huyền đâu.
Kỹ thuật cặn bã của Tống Huyền thì làm sao thiết kế được tác phẩm ưu tú thế này chứ?” Giang Hạ nói, trong giọng điệu đầy ý chê bai Tống Huyền.
Tống Vy không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào thiết kế trên trang bìa.
Phải nói rằng bộ váy này quả thực rất đẹp, khiến mắt cô nhìn vào cũng phải sáng lên, nét vẽ mượt mà, phong cách tân tiến, đã đạt đến trình độ cao, Tống Huyền thật sự không vẽ nổi thiết kế này.
Thế này thì có vẻ là cô đa nghi quá rồi, Tống Huyền đã chết, cái tên Tô Huyền cũng chỉ khiến người ta dễ hiểu lầm thôi.
Nghĩ đến đây, sự nghi ngờ của Tống Vy đã tan biến hết.
Nhưng sau đó câu hỏi tiếp theo lại đến.
“Đúng là kỳ lạ, tớ còn không biết cô ta là ai, tại sao cô ta lại khiêu chiến tớ?” Tống Vy cắn môi lẩm bẩm.
Giang Hạ đóng giao diện tạp chí: “Về chuyện này thì tớ cũng đã nghĩ rồi.
Chắc hẳn là cô ta muốn về nước phát triển.
Vốn cho rằng với tài năng của mình và sự đánh giá của giới truyền thông trong ngành thời trang nước ngoài thì cô ta có thể nhanh chóng có được chỗ đứng, nhưng không ngờ ở trong nước lại có cậu.”
Tống Vy nhướng mày: “Vậy là cậu cảm thấy, sự tồn tại của tớ đe dọa đến khả năng phát triển của cô ta sao?”
“Tớ nghĩ nhất định là thế.
Một núi không thể có hai hổ, cậu có thể uy hiếp đến cô ta thì lẽ nào cô ta lại không tìm cậu để gây phiền phức, muốn ép cậu xuống hay sao? Nếu cậu thi đấu mà thua cô ta thì cô ta có thể chứng minh cho cả nước thấy cô ta mới là người nên được kỳ vọng.” Giang Hạ nói..