Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Tống Vy không nói nên lời, lúc đi ra khỏi bệnh viện thấy anh lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, cô bèn giật lấy: “Cả đêm không ngủ thì đừng lái xe.

Anh có biết có tai nạn xảy ra do thiếu ngủ không? Cho nên cứ để em lái, bình thường đều là anh đưa em đến công ty, hôm nay để em đưa anh đi.”
Nói xong cô đi về phía xe của anh.

Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng cô, cười khẽ rồi cầm theo bình giữ nhiệt và cái túi đi theo cô.

Tống Vy lái xe ra chở Đường Hạo Tuấn đi, còn xe của cô thì vẫn đỗ ở bãi đậu xe của bệnh viện, định một lát nữa sẽ thuê người lái đến công ty.

Trên đường đi, Tống Vy liếc nhìn người đàn ông bên ghế phụ: “Dì Vương bảo em mang đồ ăn tới, chắc là anh còn chưa ăn sáng phải không? Ăn luôn trên xe đi.”
Từ tối hôm qua đến giờ Đường Hạo Tuấn chưa ăn gì, vốn dĩ cũng đang đói bụng nên nghe vậy cũng không từ chối, mở bình giữ nhiệt ra bắt đầu ăn sáng.

Vì muốn cho anh ăn xong nên Tống Vy cố ý lái xe chậm hơn, đoạn đường một tiếng mà cô đi mất một tiếng hai mươi phút, cuối cùng cũng tới được dưới lầu của tập đoàn Đường Thị.

“Đến rồi.” Tống Vy dừng xe.

Đường Hạo Tuấn cũng vừa văn ăn xong bữa sáng, đang lấy khăn giấy lau miệng.

“Em có muốn lên cùng anh không?” Lúc anh bước xuống xe bỗng nhiên lại hỏi vậy.

Tống Vy vốn muốn từ chối, nhưng rồi lại nghĩ tới đã lâu rồi mình không đến đây, lúc trước khi cô ở trong phòng thiết kế cũng có một vài đồng nghiệp thân thiết nên bèn nuốt lời từ chối xuống.

“Được.” Tống Vy cười gật đầu.

Đi gặp những đồng nghiệp trước kia cũng là việc không tồi.

Cả hai cùng xuống xe, đi lên tầng cao nhất bằng thang máy dùng riêng ở bãi đậu xe.

Trình Hiệp đã chờ sẵn ở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

Lúc thấy Đường Hạo Tuấn đi ra khỏi thang máy, đang định lên tiếng chào hỏi thì lại nhìn thấy Tống Vy đi phía sau.

Anh ta không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

“Mợ chủ, cô cũng tới ạ.”
Tống Vy khẽ mỉm cười với Trình Hiệp: “Chào buổi sáng, thư ký Trình.”
“Mợ chủ, chào buổi sáng.” Trình Hiệp cúi người, sau đó cầm lấy một tập tài liệu đi theo bên cạnh Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, đây là tài liệu cần dùng đến trong cuộc họp.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, nhận lấy tài liệu rồi mở ra xem một chút, sau đó lại đưa cho Trình Hiệp: “Mọi người đều đến đủ rồi chứ?”
Anh đẩy cánh cửa phòng làm việc rồi đi vào.

Tống Vy cùng Trình Hiệp cũng đi vào theo.

Trình Hiệp gật đầu: “Sắp đủ rồi ạ, còn ông Mạc vẫn chưa tới.”
“Sao ông Mạc lại tham dự cuộc họp của Đường Thị vậy?” Tống Vy nghe thấy vậy không khỏi nói ra nghi hoặc của mình.

Trình Hiệp hơi bối rối không biết nên trả lời cô hay không.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy là vợ tôi.”
“Vâng.” Trình Hiệp vừa nghe thấy câu này, vẻ khó xử trên mặt lập tức biến mất tăm.

Bởi ý tứ của Đường Hạo Tuấn đã rất rõ ràng, anh muốn nói rằng cô hiển nhiên có tư cách được nghe những điều này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui