Cô tựa vào lòng người đàn ông, không nói gì nữa.
Một lát sau, Đường Hạo Tuấn buông cô ra: “Được rồi, dọn dẹp đồ đạc rồi đi đón con thôi.”
“Ừ!” Tống Vy lên tiếng.
Hai người nắm tay nhau ra khỏi phòng làm việc, đón nhận ánh mắt trêu chọc của mọi người bên ngoài phòng làm việc.
Hai má Tống Vy hơi ửng đỏ, sau khi tạm biệt với Giang Hạ và mọi người, hai người rời khỏi công ty.
Buổi tối, Đường Hạo Tuấn gọi Trình Hiệp đến biệt thự.
Hai người mở cuộc họp trong phòng sách gần một tiếng đồng hồ rồi Trình Hiệp mới rời đi.
Trình Hiệp đi rồi, Đường Hạo Tuấn nói sơ qua một chút nội dung cuộc họp và kế hoạch cho Tống Vy.
Tống Vy nghe xong, nghiêm túc ghi tạc trong lòng, chỉ đợi nửa tháng sau gặp Đường Hạo Minh.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, trong nháy mắt, nửa tháng đã trôi qua.
Hôm nay Tống Vy còn đang ăn sáng, điện thoại trên bàn đã rung lên.
Tống Vy nghiêng đầu nhìn, là tin nhắn do Đường Hạo Minh gửi đến: “Mười giờ, phòng bao 202 Câu lạc bộ Kim Sắc Niên Hoa.
Thấy tin nhắn này, Tống Vy cắn môi dưới: “Đúng hẹn thật, nói nửa tháng là nửa tháng.”
Đường Hạo Tuấn ngồi đối diện cô, mặc dù không nhìn thấy nội dung trong điện thoại cô nhưng nhìn thấy nét mặt của cô, anh cũng đoán được đại khái: “Đường Hạo Minh à?”
“Ừ, anh ta hẹn em đến chỗ này gặp mặt.” Tống Vy cầm điện thoại đưa tới trước mặt anh.
Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua, lạnh lùng lên tiếng: “Lát nữa đi thì dẫn theo hai vệ sĩ.”
“Được.” Tống Vy biết anh đang lo lắng cho sự an toàn của mình, trong lòng ấm áp, cười gật đầu.
Đường Hạo Tuấn uống một ngụm cà phê, lại nói tiếp: “Xung quanh Kim Sắc Niên Hoa chắc chắn sẽ có người của Đường Hạo Minh theo dõi, cho nên anh không thể đến được.
Em phải tự chú ý cẩn thận, cố gắng đừng rời khỏi vệ sĩ, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho anh.”
“Yên tâm đi, em biết chừng mực mà.” Tống Vy đáp lại.
Sau khi ăn xong, Tống Vy ra khỏi cửa.
Kim Sắc Niên Hoa ở phía bắc thành phố, nếu cô còn chần chừ không ra ngoài thì mười giờ không thể nào đến kịp.
Nếu đến muộn, ai mà biết được cái người kia có thể gây ra chút chuyện gì đó hay không.
Nghĩ vậy, Tống Vy lái chiếc Mercedes đỏ của mình, phóng một mạch.
Cuối cùng lúc 9 giờ 50 phút, cô đã đến được Kim Sắc Niên Hoa.
Tống Vy vừa mới đi vào đã có một nhân viên phục vụ đến đón: “Là cô Tống sao ạ?”
Tống Vy thoáng ngạc nhiên, sau đó “ừ” một tiếng: “Là tôi.”
“Anh Đường đã ở phòng bao 202 chờ cô, mời cô đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ làm một tư thế mời.
Tống Vy cũng không từ chối, đi theo phía sau cô ta.
Đến cửa cửa phòng bao, bỗng nhiên nhân viên phục vụ ngăn Tống Vy lại: “Cô Tống, hai vị vệ sĩ này của cô không thể vào được.”
Tống Vy cũng biết mình dẫn theo hai vệ sĩ quá huênh hoang, Đường Hạo Minh sẽ không cho vệ sĩ bước vào, cho nên cô cũng không bất ngờ, đồng ý luôn.
“Hai người chờ tôi ngoài cửa.” Cô hơi quay đầu, dặn dò hai vệ sĩ.
“Vâng thưa mợ chủ!” Hai vệ sĩ lên tiếng.
Tống Vy nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Giờ thì được rồi chứ?”
“Được rồi.
Nhưng vẫn còn một bước cuối cùng nữa.” Nhân viên phục vụ mỉm cười.
Tống Vy nhíu mày: “Còn gì nữa?”
“Chúng tôi cần kiểm tra an ninh với cô, đề phòng cô mang theo thiết bị điện tử gì đó có thể tiết lộ riêng tư.” Nói xong, nhân viên phục vụ lấy ra một cái máy quét từ dưới làn váy rộng, quét toàn thân Tống Vy một lần.
Sau khi xác định trên người Tống Vy không có những thứ đó, lúc này cô ta mới mở cửa phòng bao ra, cười nói: “Cô Tống, mời vào!”.