Đường Hạo Tuấn vừa buông Tống Vy lên trên ghế sô pha, một nhân viên phục vụ đã bưng khay thuốc đi tới, ngoài ra trong khay còn có một đôi giày đế bằng.
“Đây là do công chúa nhỏ của chúng tôi chuẩn bị.
Cô ấy biết chân cô Tống bị thương, nên cố ý kêu tôi mang tới.” Người phục vụ giải thích.
Hóa ra vừa rồi Đường Hạo Tuấn nói với những vị khách mời kia đã truyền đến tai công chúa nhỏ.
Cho nên công chúa nhỏ mới cố ý cho người chuẩn bị giày và thuốc men.
Đường Hạo Tuấn cũng đỡ phải nhờ vả.
“Cảm ơn.” Đường Hạo Tuấn cất tiếng cám ơn.
Người phục vụ đi ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn bưng khay đi tới bên cạnh Tống Vy, sau đó ngồi xuống nâng chân cô lên như một kỵ sĩ.
Tống Vy rất không thích tư thế này của anh, có cảm giác không được tự nhiên, cô mở miệng nói: “Ông xã, hay là anh ngồi bên cạnh em giống như vừa rồi đi.
Anh thế này em không quen.”
“Không sao, một lát nữa sẽ thích ngay thôi.” Đường Hạo Tuấn không làm theo lời của cô, đặt chân cô lên trên đầu gối của mình rồi bắt đầu bôi thuốc.
Bôi thuốc xong, anh lại làm ra một hành động khiến Tống Vy kinh ngạc một hồi lâu mới tỉnh táo lại được.
Chỉ thấy anh nâng chân cô lên hơi cúi đầu xuống, đôi môi mỏng cứ thế hôn lên mu bàn chân cô.
Mặt Tống Vy lập tức đỏ bừng, cô không nhịn được đẩy anh ra: “Anh...!Anh làm gì vậy?”
“Không nhìn ra sao?” Đường Hạo Tuấn rất bình tĩnh buông chân cô xuống, sau đó cầm giầy lên đeo cho cô: “Được rồi.”
Tống Vy nhìn chằm chằm vào mu bàn chân của mình, luôn cảm thấy nơi đó nóng bỏng: “Anh...”
Cô còn chưa nói xong, chuông điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, phá vỡ sự ngượng ngùng của cô.
Cô thở dài lấy điện thoại di động ra, thấy là Trần Châu Ánh gọi tới, cô không hề do dự mà nghe máy luôn: “Alo?”
“Vy Vy, cậu tới đây mau đi! Giang Hạ xảy ra chuyện rồi!” Giọng nói lo lắng của Trần Châu Ánh truyền qua điện thoại.
Tống Vy nghe là Giang Hạ xảy ra chuyện lập tức thay đổi sắc mặt, không đoái hoài tới gót chân đau đớn nữa, nhanh chóng đứng lên từ trên ghế salon, nghiêm túc hỏi: “Giang Hạ xảy ra chuyện gì?”
Đường Hạo Tuấn nghe vậy nhíu mày, cũng nhìn chằm chằm điện thoại của cô.
“Cũng không có chuyện gì to tát cả.
Cô ấy gặp được một đôi trai gái, sau đấy nhìn người đàn ông đó rồi cứ thế khóc thôi.” Trần Châu Ánh nhìn Giang Hạ ở bên cạnh, lúng túng đáp.
Tống Vy nghe vậy, híp đôi mắt hạnh lại rồi hỏi: “Có phải người đàn ông đó đeo kính, nụ cười rất ôn hòa không?”
“Đúng, đúng, đúng.” Trần Châu Ánh gật đầu liên tục: “Vy Vy, cậu biết à?”
“Là một người bạn của bọn tớ.” Tống Vy trầm giọng trả lời.
Không ngờ lại có thể gặp được Kiều Phàm ở nơi này.
Vậy người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai, cô Annie hay là ai khác?
Trong thoáng chốc không đoán ra được, Tống Vy không đoán nữa, tiếp tục hỏi: “Các cậu đang ở đâu? Bọn tớ đến tìm các cậu.”
“Bọn tớ đang ở ngoài ban công sảnh tiệc, đôi trai gái Giang Hạ gặp cũng ở đây.”
“Được, bọn tớ lập tức qua đó.”
Dứt lời, Tống Vy cúp máy, cất điện thoại di động vào trong túi xách, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh: “Kiều Phàm cũng đang ở đây, còn có một cô gái đi theo bên cạnh nữa.
Giang Hạ nhìn thấy, có thể đã hiểu lầm gì đó rồi, cho nên đau lòng bật khóc.”
Đường Hạo Tuấn biết Giang Hạ có ý với Kiều Phàm, cho nên khi nghe thấy lời này, anh không hề cảm thấy ngạc nhiên, khẽ gật đầu: “Đi thôi, chẳng phải muốn qua đó hay sao?”
Nói xong, anh đưa tay cho cô.
Tống Vy thấy vậy bèn lùi về sau một bước: “Anh định làm gì, anh sẽ không bế em đi qua đó đấy chứ?”
Đường Hạo Tuấn không nói gì.