Sắc mặt Đường Hạo Tuấn âm u bất định, không nhìn ra đang vui hay giận.
Một lát sau, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, anh cất tiếng ra lệnh: “Cậu lập tức đến trường mẫu giáo đón ngay Hải Dương và Dĩnh Nhi đến đây.
”
“Hả?” Trình Hiệp hơi sững sờ.
Đón hai đứa trẻ tới đây để làm gì chứ?
Mặc dù trong lòng có rất nhiều thắc mắc, nhưng anh ta không dám trái lệnh của Đường Hạo Tuấn nên vẫn lên tiếng đáp lại.
Sau khi anh ta rời đi, Giang Hạ nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, anh muốn Hải Dương tìm vị trí máy định vị sao?”
Viên cảnh sát ở bên cạnh cũng nghệt mặt ra.
Nếu vừa rồi anh ta nghe không lầm thì cậu bé tên Hải Dương này vẫn đang học mẫu giáo.
Để một đứa trẻ mẫu giáo làm chuyện như thế này, rốt cuộc là thế giới quá kỳ diệu hay là tai anh ta có vấn đề?
Đường Hạo Tuấn không biết trong lòng viên cảnh sát đang nghĩ gì, khẽ gật đầu: “Hải Dương đã cài đặt thiết bị theo dõi thì chắc tường lửa cũng do thằng bé làm.
Để nó đến giải quyết là lựa chọn tốt nhất.
”
“Anh nói cũng phải.
” Giang Hạ thở dài.
Khoảng nửa giờ sau, hai đứa trẻ theo Trình Hiệp đi vào.
“Ba, có phải mẹ đã xảy ra chuyện không ạ?” Tống Dĩnh Nhi vừa khóc vừa bổ nhào về phía Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngồi xuống, ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé: “Không sao đâu, ba sẽ cứu mẹ con mà.
”
Nói xong, anh nhìn sang Tống Hải Dương: “Hải Dương, con đã biết chuyện xảy ra chưa?”
“Dạ rồi, chú Trình đã nói với con rồi.
” Tống Hải Dương nghiêm nghị gật đầu.
Đường Hạo Tuấn ngẩn ra mất một giây.
Đứa trẻ này không chỉ có vẻ ngoài gần như giống hệt anh, mà ngay cả một số biểu cảm, thần thái hay động tác cũng giống y như đúc.
Nhưng tại sao nó không phải con ruột của anh chứ?
“Được rồi, giờ con hãy lập tức truy tìm vị trí của mẹ con đi.
” Đường Hạo Tuấn nói xong, đứng dậy nắm lấy tay Tống Hải Dương, đi về phía vị trí của viên cảnh sát.
Viên cảnh sát đã chắc chắn anh thật sự muốn để một đứa trẻ làm chuyện này, kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng: “Tổng giám đốc Đường, liệu đứa nhỏ này có làm được không?”
Trình Hiệp cũng hơi nghi ngờ.
Đường Hạo Tuấn còn chưa kịp trả lời, Giang Hạ đã chống nạnh không vui: “Ai bảo con trai nuôi của tôi không làm được, con trai nuôi của tôi là một cao thủ hacker đấy nhé.
Nếu nó không làm được thì còn ai có thể làm được, anh chắc?”
Viên cảnh sát bị lời nói của cô ấy làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới ho khan hai tiếng: “À thì, tôi không có ý đó, nhưng cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ mà.
”
“Trẻ con không nhất định phải yếu hơn người lớn, tốt hơn hết anh hãy tránh ra đi.
” Dứt lời, Giang Hạ bước tới kéo viên cảnh sát ra.
Viên cảnh sát muốn nói gì đó, nhưng Giang Hạ lập tức che miệng lại anh ta lại: “Câm miệng, yên lặng xem đi.
”
Viên cảnh sát không nói nên lời, bất đắc dĩ nhìn Đường Hạo Tuấn bế Tống Hải Dương đến chỗ anh ta vừa ngồi.
Ngay giây tiếp theo, anh ta đã sốc không nói nên lời được nữa.
Anh ta thấy đứa trẻ kia đặt tay lên bàn phím, sau khi quen với bàn phím, nó nhanh chóng gõ vào đó, tốc độ gõ không chậm hơn anh ta chút nào.