Đường Hạo Tuấn híp mắt lại, lập tức tập trung tầm mắt vào chiếc xe nằm chính giữa.
“Đưa súng cho tôi.
” Đường Hạo Tuấn vươn tay về phía Trình Hiệp.
Trình Hiệp há miệng: “Nhưng mà…”
“Đưa tôi!” Đường Hạo Tuấn nâng cao giọng, giọng điệu không cho phép phản đối.
Trình Hiệp biết anh không kiên nhẫn, lập tức đưa khẩu súng cho anh.
Đường Hạo Tuấn tiếp nhận khẩu súng, sau đó ngắm nòng súng vào vị trí đầu xe, sau đó bóp cò.
Một tiếng súng giảm thanh ầm ì vang lên, nắp mui xe của chiếc xe ngay chính giữa tự động bật lên, bốc khói đen nghi ngút.
Biến cố này khiến người trong mấy chiếc xe kinh hãi.
Bản thân trợ lý Vương là người rất sợ chết, thấy vậy xong thì đã sợ tới mức vùi đầu xuống dưới vô lăng.
Ngay cả Tống Vy cũng run bắn người lên, nhắm mắt lại theo bản năng.
Chỉ có Đường Hạo Minh là không hề dao động, xuyên qua lớp kính thủy tinh trước xe nhìn mui xe đang bốc khói, lạnh lùng nói: “Đường Hạo Tuấn, còn dám nổ súng à, cậu được lắm.
Xuống xe!”
“Giám đốc?” Trợ lý Vương ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn anh ta: “Giám đốc, chúng ta mà xuống xe thì chắc chắn sẽ bị bắt sống.
”
“Chẳng lẽ không xuống xe thì sẽ không bị bắt sống chắc?” Đường Hạo Minh lạnh lùng liếc anh ta.
Trợ lý Vương lập tức nghẹn họng.
Đường Hạo Minh nhắm mắt lại, dường như đang điều chỉnh tâm trạng.
Mấy giây sau, anh ta lại mở mắt ra, sau đó mở cửa xe bên ghế lái phụ rồi bước xuống.
Anh ta vừa xuất hiện, tất cả mọi người trên máy bay trực thăng lập tức cảnh giác, ai cầm súng đều chĩa nòng súng về phía anh ta.
Đương nhiên Đường Hạo Minh cũng cảm nhận được.
Anh ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Đường Hạo Tuấn trong chiếc máy bay trực thăng ngay chính giữa, cười phá lên: “Hạo Tuấn, cậu dẫn theo nhiều người nhiều súng thế này, ngay cả máy bay trực thăng cũng huy động, cậu để mắt tới tôi thật đấy.
”
“Tống Vy đâu?” Đường Hạo Tuấn không rảnh bận tâm tới lời nói đùa của anh ta mà lạnh giọng hỏi thẳng.
Tống Vy ở trong xe nghe thấy giọng Đường Hạo Tuấn, cô chợt mở mắt ra, nước mắt lập tức tuôn trào vì vui sướng và kích động.
Đường Hạo Minh nhún vai: “Cô ta đang ở trong xe đấy.
”
“Cho cô ấy ra đây, tôi muốn nhìn thấy cô ấy.
” Đường Hạo Tuấn nhắm nòng súng vào ấn đường của anh ta.
Đường Hạo Tuấn không có súng trong tay nên không dám lấy cứng chọi cứng với Đường Hạo Tuấn, chỉ có thể nghe theo lời anh, mở cửa xe ở ghế sau, kéo Tống Vy ra khỏi xe.
Hai chân Tống Vy vừa chạm đất thì lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy Đường Hạo Tuấn, cô vội ưm ưm mấy tiếng.
Đường Hạo Tuấn không biết cô đang nói gì, nhưng thấy cả người cô bị trói kín mít cùng với băng dính dán trên miệng, trong mắt anh bùng lên lửa giận và sát khí vô tận.
“Thả cô ấy ra!” Đường Hạo Tuấn ra lệnh cho Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh nhún vai thõng tay: “Chuyện này e là…”
“Tôi bảo anh thả cô ấy ra!” Đường Hạo Tuấn thẳng thừng ngắt lời anh ta, ngón trỏ đè cò súng vào bên trong một chút.
Đường Hạo Minh giơ tay lên cười nói: “Được rồi, tôi thả, tôi thả!”
Anh ta xoay người, xé băng dính trên miệng Tống Vy.
Miệng Tống Vy vừa được thả tự do đã lập tức há miệng hô: “Hạo Tuấn…”
“Đừng sợ, anh đây.
” Mặc dù vẻ mặt Đường Hạo Tuấn không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn nhiều.
Nỗi bất an và sợ hãi trong lòng Tống Vy đều vơi bớt rất nhiều vì bốn từ này của anh, vội vã gật đầu: “Vâng.
”
Cô tin anh.