Trình Hiệp lấy ra xem: “Tổng giám đốc, là cô Giang gọi, anh có muốn nhận hay không?”
Đường Hạo Tuấn như thể không nghe thấy gì, anh chống gậy leo núi trèo lên một tảng đá lớn.
Trình Hiệp bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình nghe máy: “Alo, cô Giang.
”
“Trợ lý Trình, đã qua một ngày rồi, đã cứu được Vy Vy chưa?” Giang Hạ sốt sắng hỏi.
Trình Hiệp liếc nhìn Đường Hạo Tuấn rồi lắc đầu: “Vẫn chưa.
”
Anh ta không nói với Giang Hạ và hai đứa nhỏ rằng mợ chủ đã rơi xuống vách núi.
Nếu không họ chắc chắn sẽ khiến người ta lo lắng như tổng giám đốc vậy.
“Sao lại chưa, chẳng phải các anh tìm ra hang ổ của kẻ bắt cóc rồi à?” Giang Hạ sốt ruột giậm chân.
Trình Hiệp ậm ờ trả lời: “Đã tìm thấy rồi, nhưng xảy ra chút sự cố.
”
“Sự cố gì? Vy Vy xảy ra chuyện gì sao?” Giang Hạ trợn mắt đoán mò.
Trình Hiệp gượng cười: “Không phải đâu, cô đừng nghĩ nhiều, chúng tôi còn phải tiếp tục cứu người, tạm thời không nói chuyện với cô được đâu.
”
“Alo… Alo?” Giang Hạ vẫn còn muốn biết thêm tình hình, thế nhưng đầu dây bên kia đã dập máy.
Hết cách, cô ấy chỉ có thể bực bội vò đầu bứt tóc, định đợi hai tiếng sau sẽ hỏi thăm tình hình tiếp.
Trình Hiệp đặt điện thoại vệ tinh xuống, vội vàng đuổi theo Đường Hạo Tuấn, nói cho anh biết nội dung cuộc gọi vừa rồi.
Đường Hạo Tuấn không có phản ứng nhiều.
Đối với anh mà nói, bây giờ không gì có thể so sánh được với việc tìm thấy Tống Vy.
Ầm!
Bầu trời bỗng vang lên một tiếng sấm, ngay sau đó, một tia sét cắt ngang bầu trời, chiếu sáng cây cối trong chớp mắt.
Trình Hiệp ngẩng đầu: “Tổng giám đốc, trời sắp mưa rồi.
”
Đường Hạo Tuấn vẫn không phản ứng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Trình Hiệp kéo anh lại, vẻ mặt lo lắng nói: “Tổng giám đốc, đây là rừng cây đấy, một khi trời mưa sẽ rất nguy hiểm.
Có thể xảy ra sạt lở đất hoặc đổ cây, rất dễ bị thương.
Tổng giám đốc, chúng ta không thể tiếp tục được nữa, phải trở về thôi!”
“Buông ra!” Đường Hạo Tuấn hất cánh tay.
Tuy nhiên, Trình Hiệp giữ rất chặt, anh không thể hất ra ngay được.
Trình Hiệp lại nói: “Tổng giám đốc, tôi biết anh muốn tìm vợ, nhưng tình huống này thật sự không thể tiếp tục được nữa, nếu không thì đến anh cũng sẽ xảy ra chuyện mất.
”
“Cậu buông tôi ra!” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn vô cùng lạnh lùng, âm lượng tăng lên rất nhiều.
Tay Trình Hiệp khẽ thả lỏng, nhưng ngay giây tiếp theo, trên mặt lộ ra vẻ kiên định, anh ta lại siết chặt tay: “Tôi không buông, tổng giám đốc, anh phải xuống núi với chúng tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn anh xảy ra chuyện gì được.
”
“Trình Hiệp, cậu! ”
Còn chưa nói xong, Đường Hạo Tuấn cảm thấy sau gáy đau nhói.
Anh nhìn bàn tay giơ lên của Trình Hiệp với vẻ không thể tin, sau đó lập tức bất tỉnh.
Trình Hiệp vội vàng đỡ lấy Đường Hạo Tuấn, ánh mắt tỏ vẻ có lỗi: “Xin lỗi anh, tổng giám đốc, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không thể nhìn anh mạo hiểm được.
”