Lúc này, trong mắt anh đã không còn lửa giận nữa, thay vào đó anh trở nên vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
“Đưa điện thoại vệ tinh cho tôi.
” Đường Hạo Tuấn đưa tay ra.
Trình Hiệp lập tức đưa cho anh.
Đường Hạo Tuấn gọi về biệt thự.
Dì Vương là người nghe máy: “Alo, cậu chủ, sao cậu vẫn chưa về? Đã cứu được mợ chủ chưa?”
Dì Vương cũng biết chuyện Tống Vy bị bắt cóc.
Khi dì Vương đến đồn cảnh sát để đón hai đứa nhỏ, Giang Hạ đã nói cho bà biết.
“Vẫn chưa.
” Đường Hạo Tuấn nắm chặt điện thoại, giọng nói khàn khàn xen lẫn vẻ mệt mỏi cùng tự trách.
Anh trách mình vì không cứu được cô.
Rõ ràng khi cô bị bắt cóc lần đầu tiên, anh đã nói rằng sẽ không để cô trải qua việc đó lần thứ hai.
Nhưng anh đã không thực hiện được lời hứa của mình, không chỉ khiến cô trải qua lần bắt cóc thứ hai, mà còn bị kéo xuống vách núi lần nữa.
Giờ phút này, Đường Hạo Tuấn chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng đến như vậy.
“Vẫn chưa cứu được mợ chủ ạ?” Dì Vương há miệng kinh ngạc.
Hai đứa nhỏ lo lắng cho Tống Vy nên đến giờ vẫn chưa ngủ, ngồi trên sô pha chờ bọn họ quay về.
Khi nghe thấy Đường Hạo Tuấn gọi đến, cả hai đều chạy tới bên cạnh dì Vương.
Nghe thấy dì Vương nói rằng Tống Vy vẫn chưa được cứu, Tống Dĩnh Nhi khóc òa lên.
Tống Hải Dương siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé: “Ba, tại sao vẫn chưa cứu được mẹ, có chuyện gì sao ạ?”
Trước khi Đường Hạo Minh kéo Tống Vy nhảy xuống vách núi, Đường Hạo Tuấn đã tắt liên lạc với Tống Hải Dương.
Vì vậy, Tống Hải Dương không biết điều gì xảy ra tiếp theo.
Đường Hạo Tuấn cũng không định nói cho hai đứa nhỏ biết.
Anh sợ hai đứa nhỏ sẽ bị kích thích khi biết Tống Vy rơi xuống vách núi lần nữa.
“Không, chỉ xảy ra chút sự cố thôi.
” Đường Hạo Tuấn hạ mi mắt xuống, che đi cảm xúc dao động bên trong, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên tự nhiên nhất có thể: “Hải Dương, con đi xác định lại vị trí của mẹ đi.
”
“Kẻ bắt cóc đó lại đưa mẹ bỏ trốn rồi sao ạ?” Tống Hải Dương cau mày hỏi.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn khẽ lóe lên: “Cũng gần như vậy.
”
“Được, con sẽ đi kiểm tra ngay.
”
Nói xong, Tống Hải Dương trả điện thoại cho dì Vương rồi chạy lên lầu.
Lâm Giai Nhi đang định đi xuống lầu thì thấy cậu vội vàng lao tới, suýt chút nữa đụng phải cô ta.
Trong mắt cô ta lóe lên một tia tức giận và chán ghét.
Mắt của cô ta vừa mới tháo băng, vừa có thể nhìn thấy.
Nếu vật nhỏ này đụng phải, mắt cô ta nhất định sẽ lại xảy ra chuyện.
Tất cả tâm trí của Tống Hải Dương đều hướng về sự an toàn của mẹ, không biết rằng mình suýt đã xô ngã ai đó.
Mà nên nói là cậu không hề phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Giai Nhi mới phải.
Nhìn Tống Hải Dương bước vào phòng làm việc, còn Tống Dĩnh Nhi đang khóc trong phòng khách, dì Vương đang dỗ dành cô bé, Lâm Giai Nhi nheo mắt lại.
“Dì Vương, có chuyện gì sao?” Lâm Giai Nhi tò mò hỏi.
Nghĩ đến lúc chiều Trình Hiệp bảo bà đến đón hai nhỏ ở đồn cảnh sát, anh ta đã đặc biệt dặn bà không được nói cho cô Lâm biết chuyện xảy ra với mợ chủ.
Thế là dì Vương vỗ lưng Tống Dĩnh Nhi, cười đáp: “Không có chuyện gì cả, cô Dĩnh Nhi vừa gặp ác mộng thôi ạ.
”
“Vậy à?” Lâm Giai Nhi liếc nhìn Tống Dĩnh Nhi.
Con nhóc này trông không giống như vừa gặp ác mộng.
Rốt cuộc họ đang giấu cô ta điều gì?
Cô ta đảo mắt một cái, trong mắt xẹt qua vẻ âm u, Lâm Giai Nhi nhìn đồng hồ quả lắc trên tường: “Ấy chết, đã hơn mười giờ rồi, Hạo Tuấn và cô Tống vẫn chưa về sao?”