Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


“Tại sao cái gì?” Bỗng chốc Tống Vy không phản ứng kịp.
Đường Hạo Minh nhếch khóe môi: “Tại sao lại cứu tôi, không phải tôi là người đã bắt cóc cô, còn ép cô phải nhảy xuống vực chung với tôi sao? Tính ra thì tôi chính là kẻ thủ của cô, vậy mà cô còn cứu tôi.

Sao lại ngu ngốc vậy? Không sợ rằng đợi đến khi tôi tốt lên, sẽ tiếp tục dùng cô để uy hiếp Đường Hạo Tuấn sao?”
Tống Vy xê dịch về phía sau, dựa lưng vào vách của hang động, nhìn tảng đá ở bên chân trả lời: “Tôi thật sự rất hận anh, bởi vì anh muốn giết tôi, nhưng mà tôi không chết, tôi may mắn có thể sống tiếp.

Thấy anh hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, lương tâm của tôi không cho phép tôi bỏ mặc anh nằm ở đấy, cho nên tôi mới cứu anh.”
Cô cũng không phải là thánh mẫu.
Chỉ là làm một con người bình thường, cô không thể làm được việc thấy chết không cứu thôi.
Đường Hạo Minh thấp giọng cười một tiếng, trong tiếng cười xen lẫn những cảm xúc mà Tống Vy không hiểu được.
“Cô đúng là người phụ nữ ngu ngốc nhất mà tôi đã từng gặp.” Anh ta nói một cách giễu cợt.
Ngu ngốc đến mức đi cứu kẻ thù của mình.
Nhưng cùng lúc, cô cũng là người phụ nữ lương thiện nhất mà anh ta đã từng gặp.
Nghe thấy lời mỉa mai của Đường Hạo Minh, Tống Vy cũng không tức giận, bởi vì không cần thiết.
Ở nơi này tức giận làm sao có thể quan trọng bằng việc sống sót được.
“Giám đốc Đường, tôi muốn hỏi, ruốt cuộc tại sao chúng ta có thể sống sót được vậy?” Tống Vy nhìn anh ta rồi hỏi.
Lúc nhảy xuống vách núi, cô đã phát hiện vách núi kia rất cao.
Ngã xuống từ vách núi cao như vậy, người bình thường căn bản không thể sống sót được.
Nhưng mà bọn họ chẳng những sống sót, mà hơn nữa còn lành lặn tay chân, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên cô mới muốn biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, bởi vì trong suốt quá trình cô rơi xuống, cũng bởi vì sợ độ cao, cộng với khí áp dẫn đến không thể hô hấp mà hôn mê bất tỉnh, cho nên cô không hề biết đã có chuyện gì xảy ra.
Đường Hạo Minh nhìn cánh tay buông thõng của mình, cộng với chân trái đã hơi biến dạng, trong mắt thoáng hiện vẻ đau xót, nhưng ngoài miệng lại nói một cách thản nhiên: “Chúng ta rất may mắn, lúc sắp rơi xuống mặt đất, trước khi trở thành một đống thịt nát thì đã được một cây đại thụ ở trên vách núi tiếp được.”
“Hả?” Tống Vy kinh ngạc.
Thật sự may mắn như vậy sao?
“Cây đại thụ giữ được chúng ta một lúc thì cành cây phía sau bị gãy, chúng ta mới rơi xuống đất.

Nhưng mà chỗ đó cũng không cách mặt đất cao quá, nên chúng ta vẫn còn sống.” Đường Hạo Minh giải thích.
Lần này cuối cùng Tống Vy cũng đã hiểu rõ những chuyện trải qua trong đó, cô cười khổ rồi lại gật đầu vui mừng: “Thì ra là thế.

Đúng là ông trời phù hộ chúng ta nhỉ.

Như vậy mà cũng chưa chết.”
Đường Hạo Minh không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thán, đúng là tốt số.
Vào giờ phút ngã xuống sườn núi, quả thực anh ta đã cho rằng mình chết chắc rồi, còn nghĩ chết cũng tốt, như thế thì không cần chờ Đường Hạo Tuấn tìm ra bản di chúc, sẽ dốc toàn lực chèn ép gia đình anh ta.
Bởi anh ta đã chết rồi thì kết cục cả nhà ra sao cũng chẳng liên quan gì đến anh ta nữa.

Đằng nào anh ta cũng không thấy được.
Nhưng nào ai ngờ, anh ta lại không chết.
“Hắt xì!” Tống Vy hắt xì một cái rõ to, hà hơi vì lạnh.
Đường Hạo Minh thấy thế, mấp máy môi: “Trong túi tôi có cái bật lửa, cô lấy ra nhóm củi đốt đi, có thể sưởi ấm.”
Tống Vy nghe thấy anh ta có bật lửa, ánh mắt sáng rực lên: “Anh có bật lửa à? Vậy anh làm gì mà không nhặt củi để nhóm lửa sớm hơn đi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui