Dì Vương khoác tay: “Đừng đừng, chắc mợ chủ rất đói bụng đúng không, mau mau ăn cơm.
”
Bà lần lượt đưa đũa cho Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy nhận lấy, vừa định gắp lấy đồ ăn thì Đường Hạo Tuấn đã bưng một chén canh đưa cho cô: “Đã lâu rồi em chưa được ăn gì, uống một chén canh lót dạ trước đã.
”
“Đúng, đúng, đúng, phải uống canh trước.
Xem đầu óc tôi này, quên mất luôn chứ.
” Dì Vương vỗ trán một cái.
Tống Vy nhận lấy chén canh: “Được rồi dì Vương, không trách dì đâu.
”
“Mợ chủ đúng là tốt bụng, mau mau ăn đi.
” Dì Vương thúc giục.
Tống Vy thật sự đói lắm rồi, từ khi bị bắt cóc đến giờ chỉ ăn được mấy quả dại chua lè, còn lại chẳng có gì, lại còn theo Đường Hạo Tuấn vận động một hồi nữa, cả người sớm đã đói nhũn ra.
Cho nên lúc này đây cô cũng không rảnh mà lo những chuyện khác, chỉ muốn lấp đầy cái dạ dày thôi.
Đường Hạo Tuấn cũng đói, vì phải tìm Tống Vy nên không có tâm trạng ăn uống thứ gì.
Bởi vậy, tốc độ ăn cơm của anh nhanh hơn so với thường ngày một ít, nhưng động tác vẫn ưu nhã, cảnh đẹp ý vui.
Ăn cơm xong, dì Vương thu dọn chén đũa ra khỏi phòng, khi đi xuống lầu hai thì gặp Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi nhìn chén đũa trong tay dì Vương, ánh mắt lóe lên: “Dì Vương, cô Tống và Hạo Tuấn tỉnh rồi hả?”
“Cậu chủ và mợ chủ vừa tỉnh dậy, mới vừa cơm nước xong xuôi.
” Dì Vương đáp.
Lâm Giai Nhi vỗ tay một cái: “Được vậy thì tốt quá rồi.
”
“Đúng vậy, sao cô Lâm còn chưa đi ngủ?” Dì Vương hỏi cô ta.
Lâm Giai Nhi chỉnh trang lại mái tóc giả, cười đáp: “Cũng sắp rồi.
”
“Vậy thì tôi không quấy rầy cô nữa, tôi đi xuống đây.
” Nói xong, dì Vương đi xuống lầu.
Lâm Giai Nhi ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba, vẻ tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất, thay vào đó là sắc mặt lạnh băng.
Cô ta đã nghe được Mạnh Ngọc kể lại mọi việc về Tống Vy, bị Đường Hạo Minh bắt cóc rồi lại rơi xuống vực sâu, hung hiểm như thế mà vẫn chưa chết, ông trời đúng thật là mù mắt rồi.
Lâm Giai Nhi trừng mắt nhìn lên lầu vài hồi, sau đó mới chịu quay trở về phòng mình.
Hôm sau, cả người Tống Vy đều đã khôi phục tinh thần, nếu không phải là những vết thương vẫn còn ở trên người thì sự việc bắt cóc này cứ như chưa từng xảy ra.
Đường Hạo Tuấn lo lắng cô còn chưa hồi phục sau đợt chấn động đó, ra lệnh bắt cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, tạm thời gác lại mọi việc ở công ty qua một bên.
Tống Vy không muốn khiến anh tức giận nên đã ngoan ngoãn đồng ý.
Vừa lúc cô cũng muốn nhân dịp này nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó có thể chuẩn bị cho cuộc thi đấu quốc tế.
“Vy Vy.
” Đường Hạo Tuấn chở hai đứa nhỏ rời đi không lâu thì Giang Hạ đã đến thăm Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn tự mình gọi điện thoại bảo cô ấy đến đây trò chuyện với Tống Vy, xua tan bớt đi nỗi sợ trong lòng cô.
Vì vậy nên vừa cúp điện thoại xong, Giang Hạ lập tức lái xe tới đây.
“Vy Vy, cậu không sao cả chứ?” Giang Hạ kéo Tống Vy ngó tới ngó lui, lo lắng không thôi.
Tống Vy buồn cười: “Được rồi Giang Hạ, tớ khỏe mà.
”
“Như thế này mà bảo khỏe, cậu có biết là lúc tớ nghe được trợ lý Trình báo tin cậu từ trên vách núi ngã xuống, tớ bị dọa tới mức hết hồn hết vía luôn không.
” Giang Hạ nói, hốc mắt bắt đầu ươn ướt, xem ra là thật sự bị tin tức này hù dọa một phen.