Người phụ nữ này dám nói con của cô là con hoang ư?
Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi cũng tức giận, nắm chặt tay lại.
“Cô nói bậy bạ, cháu và anh trai không phải là con hoang!” Tống Dĩnh Nhi gào khóc.
Tuy Tống Hải Dương không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Lâm Giai Nhi vô cùng lạnh lùng.
Lâm Giai Nhi không khỏi giật mình, trong khoảnh khắc ấy cô ta như nhìn thấy được hình bóng của Đường Hạo Tuấn.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Giai Nhi đã hoàn hồn, mỉa mai nói: “Không phải vậy sao? Tuy gọi anh ấy là ba nhưng có thật sự là ba hay không? Hai đứa chỉ là con riêng thôi.
”
“Bọn cháu không phải con riêng, cô là người xấu, người xấu!” Tống Dĩnh Nhi khóc lóc, chực đánh cô ta.
Tống Vy kéo cô bé lại, ôm chặt vào lòng: “Được rồi Dĩnh Nhi, đừng khóc.
”
Tống Dĩnh Nhi túm lấy quần áo của Tống Vy khóc thất thanh: “Mẹ, con và anh không phải con hoang đúng không? Không phải con riêng đúng không?”
Tống Vy cảm thấy nao lòng, gật đầu: “Đúng vậy, con không phải con hoang, cũng không phải là con riêng, con là bảo bối của mẹ.
”
Sự phẫn uất và bi thương trong lòng Tống Dĩnh Nhi lúc này mới vơi bớt.
“Cô Lâm, cô nói ra những lời này không sợ ba biết à?” Tống Hải Dương đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi nghịch mái tóc giả: “Sao lại sợ? Cháu nghĩ ba cháu sẽ đứng về phía cháu sao? Thật buồn cười! Chẳng lẽ cháu không nhận thấy gần đây ba cháu không thèm quan tâm gì đến cháu nữa à?”
“! ” Sắc mặt Tống Hải Dương trắng bệch trong nháy mắt, hoàn toàn câm nín.
Đúng vậy, hiển nhiên là cậu nhận thấy được thái độ của ba đã thay đổi mấy ngày gần đây.
Nhìn thấy hai đứa con mình bị Lâm Giai Nhi công kích không ngóc đầu nổi, Tống Vy không thể chịu đựng được nữa, buông cô con gái nhỏ ra, giơ tay tát Lâm Giai Nhi một cái.
Bốp, âm thanh vô cùng vang dội.
Lâm Giai Nhi ôm bên mặt bị đánh, sửng sốt: “Cô dám đánh tôi?”
Hai đứa trẻ cũng rất sốc trước hành động của Tống Vy.
Nhưng sau đó, Tống Dĩnh Nhi ngay lập tức vỗ tay ăn mừng: “Mẹ thật tuyệt vời!”
Mặc dù Tống Hải Dương cũng cảm thấy cái tát của Tống Vy sảng khoái, nhưng lại lo lắng cho Tống Vy nhiều hơn.
Suy cho cùng, cô Lâm này cũng rất quan trọng đối với ba.
Mẹ đánh cô ta, khó mà chắc chắn ba sẽ không tức giận.
“Tôi muốn đánh cô thì đánh, không lẽ còn muốn tôi phải chọn ngày sao?” Giọng Tống Vy lạnh lùng, vô cảm: “Cô đã dám nói hai đứa trẻ là con hoang con riêng thì cô cũng nên nghĩ đến có kết cục như này.
”
“Cô…” Lâm Giai Nhi tức đến méo mặt, giơ tay lên định tát lại Tống Vy.
Tống Vy nheo mắt lại, trực tiếp bắt được tay Lâm Giai Nhi, tát thêm một cái nữa vào má còn lại.
Cũng nhờ vậy mà khuôn mặt của Lâm Giai Nhi trở nên cân xứng hơn.
Còn Lâm Giai Nhi thì té ngã lên sô pha, đầu ong ong, mặt nóng như lửa đốt.
Sao cô dám?
Làm sao Tống Vy lại dám?
Lâm Giai Nhi vừa giận vừa hận, tức đến phát run.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên cùng giọng nói trầm thấp lãnh đạm của đàn ông: “Mấy người đang làm gì vậy?”