Tống Vy sững sờ: “Anh đã làm xét nghiệm ADN? Khi nào? Sao em lại không biết?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy Hải Dương, anh đã cảm thấy nghi ngờ rồi, nên anh đã yêu cầu Trình Hiệp lấy mẫu máu của nó để xét nghiệm ADN.
Kết quả cho thấy nó không có bất kỳ quan hệ gì với anh.”
“Không thể nào!” Tống Vy lớn tiếng phủ quyết.
Anh là người đàn ông duy nhất của cô.
Sao Hải Dương lại không phải là con của anh được? Rõ ràng hai người giống nhau đến vậy.
“Chắc chắn là vậy, bởi vì anh đã làm giám định tận hai lần, cả hai lần đều cho ra kết quả không phải.” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.
Sắc mặt Tống Vy tái nhợt lắc đầu: “Không, không phải, anh nói dối.”
Nếu Hải Dương không phải là con của anh, thì nó là con của ai?
Chẳng lẽ anh không phải người đêm đó sao?
Không, video giám sát cho thấy người đêm đó chắc chắn là anh!
“Hạo Tuấn, có phải anh bị lừa không?” Tống Vy kích động nói: “Hải Dương và Dĩnh Nhi thực sự là con của anh.
Hay là chúng ta lại giám định lại lần nữa?
“Không cần, cho dù làm bao nhiêu lần kết quả cũng sẽ giống nhau thôi.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn cô: “Anh không biết tại sao em phải nói chúng là con của anh, nhưng không phải chính là không phải.
Làm như vậy chỉ khiến em trở nên xấu xí hơn thôi.”
Nghe vậy, Tống Vy như sét đánh ngang tai, cả người run lên, suýt chút nữa ngã xuống.
Cô trở nên xấu xí?
Cô chỉ muốn cho anh biết rằng Hải Dương và Dĩnh Nhi là con của anh thôi, chỉ vì vậy mà nói cô xấu xí sao?
Tống Vy đau khổ nhìn anh.
Nhưng anh lại chỉ phớt lờ cô, đi thẳng xuống dưới lầu.
“Hạo Tuấn, anh đi đâu vậy?” Tống Vy bắt lấy lan can nhìn xuống.
Anh cứ thế bước đi, không hề trả lời, bóng dáng anh biến mất khỏi cầu thang.
“Mẹ.” Giọng nói non nớt của Tống Hải Dương từ phía sau vang lên.
Tống Vy vội lau nước mắt quay lưng lại, cố nặn ra một nụ cười: “Có chuyện gì vậy bảo bối?”
“Vừa rồi con đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mẹ với ba… không, với chú Đường rồi.” Tống Hải Dương đi tới.
Tống Vy nghe thấy cậu đột nhiên thay đổi xưng hô, trong lòng run lên: “Con nghe hết rồi sao?”
“Vâng ạ.” Tống Hải Dương gật đầu: “Chú Đường nói đúng, con và Dĩnh Nhi không phải là con của chú ấy.
Thật ra, không chỉ chú Đường nghi ngờ ngay lần đầu tiên nhìn thấy con đâu, con cũng thế.
Ngay lần đầu tiên gặp mặt, con cũng hoài nghi chú Đường có phải là ba con hay không.”
“Cái gì?” Tống Vy mở miệng: “Con cũng từng nghi ngờ?”
“Vâng.” Tống Hải Dương gật đầu: “Dù sao thì con và chú Đường trông rất giống nhau, không nghi ngờ mới là lạ.”
Tống Vy cúi đầu không nói.
Đúng vậy, vẻ ngoài giống nhau như thế, cô chắc chắn người đàn ông đêm hôm đó chính là Đường Hạo Tuấn.
Nhưng tại sao kết quả giám định lại như vậy?
“Mẹ, mẹ có còn nhớ lần đầu tiên chú Đường tới nhà chúng ta không?” Tống Hải Dương giữ chặt lấy tay cô: “Lần đó con sơ ý làm rụng vài sợi tóc của chú Đường.”
Nghe đến đây, Tống Vy hiểu ra điều gì đó: “Hải Dương, con cố ý làm như vậy sao?”
“Đúng vậy, con nghi ngờ chú Đường là ba con nên cố tình túm tóc của chú, sau đó con nhờ ba nuôi làm xét nghiệm ADN cho con và chú Đường.
Kết quả xét nghiệm đúng như lời chú Đường nói, con và Dĩnh Nhi không phải là con của chú ấy.” Tống Hải Dương trả lời.