“Mẹ kiếp!” Giang Hạ tức giận đập bàn: “Lâm Giai Nhi dám mắng con trai, con gái nuôi của tớ? Tức chết tớ, phải xé nát cái miệng cô ta ra.
Còn tổng giám đốc Đường nữa, anh ta làm sao vậy? Ngay cả con ruột của mình mà cũng không thèm lên tiếng bảo vệ hả? À không, cậu vẫn chưa nói cho tổng giám đốc Đường.”
“Tớ nói rồi.” Tống Vy cụp mi xuống, che đi vẻ u ám trong mắt.
AdvertisementGiang Hạ kêu lên: “Cậu nói rồi sao? Nói Hải Dương và Dĩnh Nhi là con của tổng giám đốc Đường?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu: “Nhưng anh ấy khẳng định hai đứa trẻ không phải con của anh ấy.
Anh ấy đã làm xét nghiệm ADN hai lần và kết quả đều không phải.
Trước đây Hải Dương cũng đã làm nhưng cũng cho ra kết quả tương tự.”
“Khoan đã, nghĩa là sao?” Giang Hạ có chút rối bời, mất một lúc mới sắp xếp lại được câu chữ của mình: “Ý cậu là, hai đứa trẻ không phải con của tổng giám đốc Đường? Làm sao có thể như thế được? Không phải lúc trước cậu nói hai đứa trẻ là của tổng giám đốc Đường sao? Hải Dương còn giống anh ấy đến như vậy, nhìn kiểu gì cũng biết là con của anh ấy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Advertisement “Tớ cũng không biết.” Tống Vy đau khổ che mặt: “Rõ ràng anh ấy là người đàn ông duy nhất của tớ, nhưng kết quả xét nghiệm lại không đúng.
Tớ thậm chí còn đang hoài nghi người đêm đó rốt cuộc là ai.”
Giang Hạ nhìn bộ dạng đau khổ của bạn thân, trong lòng cũng thấy khó chịu: “Vy Vy, chẳng lẽ xét nghiệm ADN có vấn đề?”
“Tớ cũng nghĩ vậy, nhưng không có khả năng lắm.
Chắc là Hạo Tuấn nhờ Mạnh Ngọc giám định, mà Mạnh Ngọc chắc sẽ không làm gì đâu.” Tống Vy lắc đầu bác bỏ.
Việc này không có lợi gì cho Mạnh Ngọc cả,
“Vậy thì vấn đề nằm ở đâu?” Giang Hạ cụp mắt suy nghĩ một chặp, cuối cùng đề nghị: “Hay là cậu cũng làm giám định thử đi, xem kết quả như thế nào.
Âm thầm đến bệnh viện khác mà làm, đừng để ai phát hiện.”
Ánh mắt Tống Vy lóe lên.
Đúng vậy, cô cũng có thể thử giám định cho Hải Dương và Đường Hạo Tuấn.
Nếu kết quả giám định cho thấy họ là ba con thì chắc chắn kết quả của Đường Hạo Tuấn và Hải Dương có vấn đề, đã bị ai đó động tay động chân.
“Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.” Tống Vy nở một nụ cười với Giang Hạ.
Giang Hạ vỗ vai cô: “Được rồi, ăn cơm đi đã, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Tống Vy ‘ừ’ một tiếng, đồng ý.
Sau khi ăn xong, cô nghỉ ngơi tại công ty một lát rồi lái xe đến khách sạn Hoàn Vũ.
Vừa bước tới cửa khách sạn, một cô gái xinh đẹp cao xấp xỉ Tống Vy, ăn mặc sành điệu đột nhiên đi ngang qua, ngăn cô lại: “Cô Tống.”
Tống Vy dừng lại: “Cô là ai?”
Cô đưa mắt đánh giá cô gái này, rất lạ lẫm, cô không hề quen biết.
Nhưng đối phương lại biết cô, điều này thật kỳ lạ.
“Tôi là Tô Huyền.” Cô gái hất mái tóc ra sau, mỉm cười đưa tay về phía Tống Vy: “Xin chào, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.”
“Cô là Tô Huyền?” Tống Vy hơi trừng mắt, sau đó hoàn hồn lại, giơ tay ra bắt tay đối phương: “Xin chào, tôi là Tống Vy.”
“'Tôi biết, nghe danh cô Tống đã lâu, tài năng của cô rất nổi tiếng trong giới, khi ở nước ngoài tôi đã rất muốn được gặp cô, cuối cùng hôm nay tôi cũng gặp được.” Tô Huyền nói.
Ánh mắt Tống Vy lóe lên: “Tôi cũng vậy, tôi cũng rất muốn gặp cô Tô.
Tôi còn nhớ mãi email của cô Tô đó.”
“Cô Tống nhớ thì tốt quá.
Cuộc thi quốc tế cũng sắp sửa sắp bắt đầu rồi, chúng ta có thể đọ sức xem cuối cùng ai mới là ánh sáng hy vọng cho ngành thiết kế nước nhà.
Thế nào? Cô Tống có hứng thú không?” Tô Huyền nhìn cô, sự khiêu khích trong ánh mắt không gì có thể che giấu được.
Trong ánh mắt khiêu khích ấy, Tống Vy còn nhìn thấy được một chút thù địch.
Điều này khiến cô hoang mang.
Cô chưa từng có thù oán với cô Tô, cô vì sao cô Tô lại ghét cô?