“Đợi chút, từ năm Tống Kim ba tuổi, mỗi khi tới ngày chín tháng mười, tâm trạng bác gái lại không tốt.
Nhưng vừa rồi Kim lại nói, có lẽ mẹ cậu và ông Đường xảy ra mâu thuẫn vào chín năm trước.
Hai chuyện này dường như có gì đó liên quan, đều là ngày chín tháng mười…”
Câu kế tiếp, Giang Hạ chưa nói, nhưng Tống Vy đã hiểu.
AdvertisementTống Vy nheo mắt: “Có lẽ chín năm trước mẹ tớ không hề xảy ra mâu thuẫn với ông Đường, mà ngọn nguồn thật sự chính là ngày chín tháng mười năm Kim ba tuổi.
Có lẽ đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết, mà chuyện đó lại liên quan tới nhà họ Đường.”
“Nói như vậy đúng là có khả năng.” Giang Hạ mở to mắt.
Tống Vy day trán: “Thế nên hiện giờ, điều chúng ta phải biết chính là vào ngày chín tháng mười năm Kim ba tuổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Làm cho ra nhẽ chuyện này, vấn đề giữa tớ và Hạo Tuấn có lẽ sẽ được giải quyết.”
Advertisement Giang Hạ và Tống Kim gật đầu.
Giang Hạ suy nghĩ một lát: “Thế này đi, tớ lên mạng tìm xem có manh mối gì không.
Gia tộc lớn như nhà họ Đường, nếu như xảy ra chuyện lớn, có lẽ trên mạng sẽ có tin tức.”
“Cách này hay đấy, Giang Hạ, làm phiền cậu rồi.” Tống Vy vỗ vai cô ấy.
“Không có gì.” Giang Hạ mỉm cười, ngồi xuống trước máy tính.
Tống Vy nói chuyện với Tống Kim, hỏi thăm cuộc sống anh ta ở nước ngoài.
Hai người nói khoảng mấy phút, phía Giang Hạ đã có kết quả.
“Vy Vy, tớ tìm được rồi.” Vẻ mặt Giang Hạ có chút kỳ lạ, hình như rất nghiêm trọng.
Trong lòng Tống Vy thấp thỏm, ngắt điện thoại đi tới: “Chuyện gì thế.”
“Cậu tự xem đi.” Giang Hạ xoay laptop tới trước mặt cô.
Tống Vy cúi đầu nhìn, há hốc miệng: “Là ngày ba mẹ Hạo Tuấn qua đời!”
“Ừ, hồi Kim ba tuổi là mười tám năm trước, thế nên tớ tra ngày chín tháng mười của mười tám năm trước, đó là ngày ba mẹ tổng giám đốc Đường qua đời.
Ngoài ra, ngày chín tháng mười còn là ngày ông Đường qua đời nữa.” Giang Hạ ngẩng đầu nhìn cô.
Nhưng ông Đường qua đời vào ngày chín tháng mười chín năm trước.
Tống Vy cắn môi, cảm thấy quá khó tin: “Sao có thể như vậy, sao mẹ tớ có thể liên quan tới cái chết của ba mẹ Hạo Tuấn được chứ?”
Cô không hiểu nỗi, càng cảm thấy không có khả năng.
Giang Hạ thấy cảm xúc cô có chút kích động bèn giữ chặt tay cô: “Vy Vy, cậu bình tĩnh đã.”
“Sao tớ bình tĩnh nổi đây?” Tống Vy ôm mặt, thống khổ nói.
Chẳng trách Hạo Tuấn lại đối xử với cô như vậy.
Nói không chừng, anh thật sự cho rằng cái chết của ba mẹ anh có liên quan tới mẹ cô.
Nhưng vì mẹ cô mất rồi, anh không tìm được người để làm rõ, thế nên mới đối xử với cô như vậy.
“Vy Vy, tớ biết cậu đang nghĩ gì, nhưng chuyện quan trọng tới nước này, chúng ta nhất định phải làm cho rõ ràng.” Giang Hạ nghiêm túc nhìn Tống Vy.
Tống Vy hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Tớ biết, cậu không nói thì tớ cũng sẽ làm rõ, cho Hạo Tuấn một đáp án rõ ràng.
Tớ tuyệt đối không tin mẹ tớ có liên quan tới cái chết của ba mẹ Hạo Tuấn.”
“Thế thì tốt, vậy chúng ta tìm thám tử tự điều tra đi, nhưng chuyện đã qua mười mấy năm, có lẽ thời gian điều tra sẽ rất lâu.” Giang Hạ nói.