Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


“Đúng vậy." Tống Huy Khanh cười thừa nhận, đồng thời nháy mắt với Tống Vy.

Tổng giám đốc Uông nổi tiếng yêu vợ thương con, ghét nhất là kẻ thứ ba và con riêng.

Cho nên ông nhất định không thể để tổng giám đốc Uông biết được sự tồn tại của Huyền.

Nhưng Tống Vy lại vờ như không hiểu ám chỉ của Tống Huy Khanh, lắc nhẹ ly rượu vang đỏ đang cầm nói: “Ba, ba già đến hồ đồ rồi sao, rõ ràng chị của con mới là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đường”
Nụ cười trên mặt Tống Huy Khanh lập tức cứng đờ.

Mắt ông Uông lóe lên ánh sáng tối tăm, chỉ chốc lát rồi biến mất: “Ồ? Tổng giám đốc Tổng còn một cô con gái lớn nữa sao? Nhưng sao tôi nghe nói tổng giám đốc Tổng chỉ có một cô con gái, là con do vợ chính thức sinh, không lẽ..”
“Ông Uông đoán không sai, chị của tôi là con riêng bên ngoài của ba, bảy năm trước khi ly hôn với mẹ tôi xong mới dẫn về” Ý cười của Tống Vy không chạm đến đáy mắt nói.

Tống Huy Khanh hung ác nhìn cô, rất muốn giết chết cô.

Tống Vy thầm trào phúng.

Cô vẫn không thể nào hiểu nổi, cô và Tống Huyền đều là con gái của ông, nhưng sao ông lại thiên vị đến thế.

Vì Tống Huyền, ông có thể vô cớ bắt cô xin lỗi Tổng Huyền, thậm chí còn dùng cô để che giấu thân phận con riêng của Tống Huyền, cô không phải cục đá, cũng biết giận, tại sao phải bảo vệ cho sự dối trá của ông!
Ông Uông nhìn thấy rõ ràng tình hình chiến đấu giữa hai ba con.

Mắt ông Uông lạnh dần, giọng điệu cũng lạnh đi: “Xin lỗi, tổng giám đốc Tống, chỉ sợ chuyện ông muốn góp vốn sẽ không được, ông cũng biết con người của tôi, rất lo cho gia đình, ghét nhất những người ăn chơi khắp nơi, cho nên tổng giám đốc Tổng tìm người khác thì hơn”
Nói xong, ông dời mắt nhìn Tống Vy, vẻ lạnh lẽo trong mắt tan đi, lại trở nên dịu dàng: “Tiểu Tống, tôi còn muốn gặp vài người bạn, sau này gặp lại trò chuyện sau”
“Được.” Tống Vy mỉm cười gật đầu.

Ông Uông đi rồi, Tống Vy cũng không muốn ở lại đây nữa, chuẩn bị về chỗ nghỉ ngơi.

Tống Huy Khanh túm chặt cô, trách mắng chất vấn: “Sao lúc nãy con lại nói như thế?”
Tống Vy vô tội chớp mắt: “Con có nói gì sai sao? Con chỉ không muốn cùng ba lừa ông Uông thôi, ba, ba cho rằng ba có thể lừa ông Uông mãi sao? Cho dù bây giờ ba được ông Uông góp vốn, nhưng một khi ông Uông biết ba lừa ông ấy, không lẽ ông ấy không rút tài chính về sao?”
“Chuyện này.” Tống Huy Khanh lúng túng, không phản bác được.

Qua vài giây sau, ông đột nhiên nheo mắt, quan sát Tống Vy bằng ánh mắt khác thường: “Đúng rồi, hình như ba vẫn chưa hỏi con, làm sao con quen biết với tổng giám đốc Công thế?”
“Chuyện này có liên quan gì đến ba sao?” Tống Vy kéo tay về.

Tống Huy Khanh đột nhiên cười hiền từ: “Ba có thể nhìn ra được, mối quan hệ giữa con và tổng giám đốc Uông cũng không tệ, Vy, nếu không còn giúp ba đi năn nỉ tổng giám đốc Uông đi.”
“Không thể nào!” Không đợi ông nói hết câu, Tống Vy từ chối ngay lập tức.

Tổng Huy Khanh lập tức xụ mặt xuống: “Tống Vy, ba là ba của con, con dám không nghe lời ba?”
Tống Vy cười nhạt: “Bảy năm trước, vào giây phút ông đuổi tôi, mẹ và Kim ra khỏi nhà, ông đã không còn là ba của tôi nữa rồi” Nghe những lời này, Tống Huy Khanh ngẩn ra một lúc, trong lòng cũng đột nhiên luống cuống, giống như mất đi thứ quan trọng gì đó, nhưng còn chưa kịp nghĩ ra rốt cuộc là thứ gì thì đã biến mất tăm.

“Được, nếu con không nhận người ba này thì ba cũng không ép buộc, nhưng dù sao ba cũng nuôi con mười mấy năm, con cũng phải trả ân tình này lại đúng không?” Tống Huy Khanh tối tăm nói.

Tống Vy không ngờ ông lại vô sỉ đến mức này, lại dùng ân tình để cưỡng ép.

Thở sâu, lúc Tống Vy đang định nói chuyện, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên: “Hành vi của tổng giám đốc Tống đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt!”
“Tổng giám đốc Đường” Tổng Vy vui vẻ, vội vàng quay đầu lại.

Đường Hạo Tuấn khẽ ừ, sải chân dài đi đến, lạnh lùng trào phúng nhìn Tống Huy Khanh: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba mẹ uy hiếp con cái!”
Tống Huy Khanh có hơi xấu hổ: “Hạo Tuấn, cậu nghe lầm rồi, tôi không có uy hiếp con bé, tôi chỉ đang thương lượng với con bé..”
“Được rồi, rốt cuộc ông có làm hay không tôi tự hiểu được, không cần phải giải thích, ông đi được rồi!” Đường Hạo Tuấn giơ tay đuổi người.

Tống Huy Khanh không dám làm trái ý anh, cho dù anh chính là con rể tương lai trên danh nghĩa của ông.

Cho nên sau khi cười làm lành thì xám xịt bỏ đi.

“Lúc trước khi em ở nhà họ Tống, ông ấy cũng đối xử với cô như thế?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tổng Vy hỏi.

Tống Vy cười chua xót: “Cũng tương tự thế, tốt hơn bây giờ một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui