Không ngờ lúc cô quay về lại nhìn thấy Đường Hạo Tuấn và Lâm Giai Nhi cũng ở đây.
Advertisement
Hai người bọn họ lại ở cùng nhau.
Ánh mắt Tống Vy tối sầm lại, vô ý thức siết chặt túi tài liệu cầm trong ta, sau đó định cứ mặc kệ bọn họ đi lên lầu.
Nhưng Lâm Giai Nhi lại gọi cô dừng lại: “Cô Tống, sao còn sớm như vậy mà cô đã về rồi?”
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng không nói gì.
“Liên quan gì đến cô à?” Tống Vy thấy sự lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn, trái tim nhói đau, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Giai Nhi, lạnh lùng trả lời một câu.
Lâm Giai Nhi giả vờ tủi thân trả lời: “Sao cô Tống lại nhằm vào tôi như thế làm gì, tôi cũng chỉ chào hỏi cô thôi mà.
”
Tống Vy cười khẩy: “Chào hỏi? Lúc đầu tôi không muốn để ý đến hai người, muốn đi khỏi để nhường chỗ này lại cho hai người tiếp tục vuốt ve âu yếm nhau, không ngờ cô Lâm lại không biết quý trọng, tự mình lãng phí cơ hội.
”
Nghe được lời này, Lâm Giai Nhi choáng váng vì kinh ngạc.
Ả phụ nữ này điên rồi hay sao mà muốn tác hợp cô ta với Hạo Tuấn thế.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian qua, sự lạnh lùng của Hạo Tuấn đã thật sự khiến người phụ nữ này nản lòng thoái chí?
Nghĩ đến khả năng này, Lâm Giai Nhi nắm chặt bàn tay, kiềm chế nỗi kích động trong lòng, không để cho người khác nhìn ra.
Còn Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh âm trầm nhìn Tống Vy, khí lạnh quanh người lan ra bốn phía: “Em vừa mới nói cái gì, để bọn tôi tiếp tục vuốt ve âu yếm?”
Tống Vy cười đối mặt với anh: “Chẳng thế à, bây giờ hai người như hình với bóng, đi ra đi vào đều cùng nhau, ai không biết còn tưởng hai người mới là một cặp đấy.
Hơn nữa bây giờ cô Lâm còn thường xuyên ra vào phòng và căn hộ của anh, như thế không phải giống bạn gái của anh hay sao? Cho nên tôi tác thành cho hai người đấy.
”
Nói xong, cô không tiếp tục để ý bọn họ nữa mà đi lên lầu.
Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay lại thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Cô đẩy anh cho những người phụ nữ khác ư?
“Hạo Tuấn…” Thấy mu bàn tay Đường Hạo Tuấn nổi gân xanh, Lâm Giai Nhi cất tiếng gọi anh.
Nhưng anh không thèm để ý đến cô ta, đi thẳng lên lầu.
Trong phòng trên lầu, Tống Vy đang thay quần áo, đột nhiên cửa mở ra, Đường Hạo Tuấn đi vào.
Tống Vy vội vàng bỏ vạt áo xuống, cau mày hỏi: “Sao anh vào đây?”
“Đây cũng là phòng của tôi.
” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.
Tống Vy cười: “Hóa ra anh vẫn còn biết đây là phòng của anh à, tôi còn tưởng rằng căn phòng anh và Lâm Giai Nhi ở với nhau mới là nhà của anh, là phòng của anh chứ.
”
“Tống Vy, em đừng ăn nói vô lý như thế, giữa tôi và Giai Nhi không có gì cả.
” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng, trầm thấp.
Tống Vy nhếch miệng: “Không có gì cả? Hơn nửa đêm Lâm Giai Nhi vào phòng anh, còn ra vào chỗ anh ở, bây giờ hai người lại đi về có nhau, anh bảo với tôi giữa hai người không có gì.
Đường Hạo Tuấn, anh đang lừa đồ ngu đấy à.
”