Mắt Tống Huy Khanh thoáng động, sau đấy đứng lên: “Ba không biết, con về đi.”
“Không, ông biết.” Tống Vy cũng đúng dậy: “Nét mặt vừa rồi của ông đã nói cho tôi biết rằng ông biết chuyện năm đó, mười tám năm trước, ông và mẹ tôi vẫn chưa ly hôn, ông không thể nào không biết chuyện của bà ấy được.”
Tống Huy Khanh vuốt đầu rồng trên gậy gỗ: “Ba biết thì sao, không biết thì thế nào?”
Advertisement
“Tôi muốn ông nói với tôi, cho tôi biết rốt cuộc mẹ tôi có gây tai nạn hay không.” Tống Vy cắn môi.
Tống Huy Khanh cười giễu: “Chuyện này, không phải con là người rõ nhất hay sao?”
“Có ý gì?” Tống Vy giật mình.
Cô là người rõ nhất?
Tại sao cô lại biết chuyện mười tám năm trước chứ?
Mặc dù lúc đó cô đã tám chín tuổi rồi, nhưng chuyện đã trôi qua nhiều năm như thế, lại là ngày chín tháng mười của mười tám năm trước thì cô dám chắc rằng mình không hề biết.
Tống Huy Khanh nhìn Tống Vy đang ngơ ngác, ánh mắt ông ta chợt phức tạp, một hồi lâu sau, bỗng châm chọc mở miệng: “Con đúng là chẳng nhớ gì cả, đúng là đáng thương.
Con đi đi, chuyện năm đó ba chẳng có gì để nói với con cả, trừ khi...”
“Trừ khi cái gì?” Tống Vy siết chặt nắm tay.
Mắt Tống Huy Khanh lóe sáng: “Trừ khi con cho Kim trở lại nhà họ Tống.”
Trong khoảng thời gian này, Tô Thu luôn thủ thỉ vào tai ông ta rằng Tống Nguyệt không ở đây, mà hai chị em Tống Vy lại không nhận ba, ông ta nên nhận nuôi một đứa bé, nuôi nó lớn, tương lai cũng có người chăm lo cuộc sống lúc xế chiều.
Thậm chí, bà ta còn đề cử con trai người em họ xa của mình cho ông ta, đã thế còn dẫn nó sang đây.
Hừ, nói thật dễ nghe, đừng tưởng rằng ông ta không biết Tô Thu chỉ muốn thằng cháu họ hàng xa kia thừa kế tài sản mà thôi.
Ông ta còn chưa chết mà đã nhớ thương tài sản rồi.
Hơn nữa, ông ta cũng chưa hồ đồ đến nỗi để tài sản cho người ngoài.
Thế nên, ông ta chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ để Tống Kim trở về.
Tống Vy cười khinh nhìn Tống Huy Khanh: “Ông giỏi nắm bắt cơ hội thật đấy, tận dụng mọi khả năng.
Đừng có mơ, tôi sẽ không để Kim trở về đây đâu.
Ông không nói thì thôi, dù sao lúc tôi tới đây cũng chẳng ôm hy vọng nhiều.”
Nói xong, cô dứt khoát ra về.
Đi khỏi nhà họ Tống một đoạn, đầu Tống Vy lại bắt đầu đau.
Cô không khỏi khuỵu xuống, tay khẽ vỗ đầu, sắc mặt nghiêm trọng.
Cả ngày hôm nay, đầu cô đã đau rất nhiều lần, cứ theo đà này thì có thể sẽ đau cả ngày mất.
Xem ra, không còn thời gian để chần chừ nữa.
Nghĩ vậy, Tống Vy gọi cho Kiều Phàm.
“Vy Vy?” Giọng nói dịu dàng của Kiều Phàm vang lên.
Tống Vy hơi híp mắt, làm dịu cơn đau trong đầu: “Kiều Phàm à, anh có ở bệnh viện không?”
“Có, sao thế?” Kiều Phàm ân cần hỏi.
Tống Vy cố gắng không nghĩ tới hình ảnh lóe lên trong đầu, giọng nói yếu ớt: “Đầu tôi lại đau nữa rồi, tôi muốn để anh khám giúp tôi, rốt cuộc là bị gì.”
Kiều Phàm nghe thế, kính mắt phản chiếu ánh sáng.
“Được, em qua đây đi, trên đường lái xe cẩn thận.” Kiều Phàm nhắc nhở.
Tống Vy ừ một tiếng: “Được, tôi biết rồi.”
Ngắt máy, Kiều Phàm đặt điện thoại xuống.
Kể từ khi biết cô có một đoạn ký ức bị thôi miên để lãng quên, anh ta cảm thấy vô cùng hứng thú với phần ký ức đó.
Anh ta muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì mà lại muốn cô quên mất nó.