Trong giấc mơ, cô thấy mình mặc một chiếc váy rất đẹp, đang ngồi ở hàng ghế sau của một chiếc xe, nghịch một con gấu bông đáng yêu.
Còn mẹ cô đang ngồi ở ghế lái để lái xe và nói chuyện điện thoại với người khác.
Cô không biết người ở đầu bên kia điện thoại là ai, càng không biết người đó đã nói gì mà mẹ cô cãi nhau với người đó, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ngay sau đó mặt mẹ cô biến sắc, đạp chân phanh dừng xe lại.
Sau đó mẹ dẫn cô xuống xe, cô nhìn thấy một nam một nữ máu me be bét ở đằng sau xe, giật mình sợ hãi hồn vía bay tận lên mây.
Advertisement
“Á!” Tống Vy sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngồi dậy khỏi giường, khuôn mặt nhợt nhạt, từng giọt mồ hôi lớn lăn từ trên trán xuống, đến cả áo cô cũng ướt mồ hôi, bộ quần áo dán chặt vào người làm cô thấy rất lạnh.
Tống Vy thở hồng hộc, cố gắng hết sức để ổn định tâm trạng khỏi cảm giác sợ hãi.
Một lúc sau, cô mới từ từ bình tĩnh lại được.
Cô cầm cốc nước ở tủ đầu giường, uống ừng ực vài hơi cạn hết.
Cô dựa người vào giường, xoa huyệt thái dương.
“Vì sao mình lại có giấc mơ như vậy nhỉ?” Tống Vy vẫn còn sợ hãi, tự lẩm bẩm với mình.
Giấc mơ đó thật sự quá rõ ràng.
Rõ ràng đến mức cô thậm chí còn tưởng rằng nó thật sự đã xảy ra.
Tống Vy cứ ngồi trên giường như vậy đến khi trời sáng, trời sáng rồi cô mới lật chăn lên đi xuống giường, tắm rửa rồi đi xuống dưới nhà.
Hôm nay là cuối tuần, hai đứa trẻ không cần tới trường.
Sau khi ăn sáng xong, Tống Vy bảo hai đứa trẻ ngoan ngoãn ở nhà, còn cô lái xe tới tập đoàn Đường Thị.
Hôm nay cô đã hẹn với Đường Hạo Tuấn đi xem chứng cứ.
Vậy nên cô nhất định phải đi.
Tống Vy đến tập đoàn Đường Thị.
Đỗ xe xong cô đi vào tòa nhà, dùng thang máy riêng của Đường Hạo Tuấn lên tầng cao nhất.
Đúng lúc Trình Hiệp đi ra khỏi phòng làm việc của Đường Hạo Tuấn, nhìn thấy cô, ánh mắt anh ta hơi sáng lên, nở nụ cười chào hỏi: “Mợ chủ.
”
Mặc dù tổng giám đốc lạnh nhạt với cô.
Nhưng anh ta không thể cũng làm như vậy, nên có thái độ gì thì anh ta vẫn giữ nguyên thái độ đó.
Tống Vy khẽ gật đầu với Trình Hiệp: “Anh ấy ở bên trong sao?”
Trình Hiệp biết người cô hỏi là Đường Hạo Tuấn, anh ta đẩy kính rồi trả lời: “Tạm thời tổng giám đốc không có ở đây, anh ấy đang ở trong phòng họp, mợ chủ có thể vào trong chờ một lát.
”
“Được.
” Tống Vy nói: “Vậy khi nào anh ấy họp xong, phiền anh bảo anh ấy qua đây luôn.
”
“Vâng.
” Trình Hiệp trả lời một tiếng.
Tống Vy đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, ngồi xuống chiếc sô pha phía trước.
Sau khi ngồi xuống, cô nhìn quanh một lượt phòng làm việc của Đường Hạo Tuấn, phát hiện ra phòng làm việc của anh hiện giờ khác với lần trước.
Trong phòng làm việc có thêm một số đồ vật khác, đặc biệt là có đồ chơi.
Tống Vy nhìn thấy chiếc sô pha đối diện có để đồ chơi và đồ ăn vặt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Cô hầu như không mấy khi dẫn Hải Dương và Dĩnh Nhi đến đây, nên chỗ này của anh nhất định không thể nào lại để những món đồ mà hai đứa thích.
Hơn nữa món đồ chơi này cô đã từng nhìn thấy, là của Lâm Giai Nhi.
Vậy thì chỗ đồ ăn này có lẽ cũng là của cô ta.
Đôi môi đỏ của Tống Vy mím lại, trong lòng vừa chua vừa chát.
Đường Hạo Tuấn đối xử với Lâm Giai Nhi cũng tốt thật, biến phòng làm việc của mình thành phòng nghỉ cho cô ta luôn ư?
Ngay lập tức trong đầu Tống Vy thậm chí còn hiện ra cảnh tượng Đường Hạo Tuấn ngồi làm việc, còn Lâm Giai Nhi nằm trên sofa chơi đồ chơi và ăn đồ ăn vặt, lửa giận trong lòng cô lập tức bốc lên.
Cô đang suy nghĩ thì cánh cửa văn phòng bị đẩy vào, Lâm Giai Nhi mặc bộ đồ nhân viên, bê một chiếc khay vào.
“Cô Tống, tôi nghe trợ lý đặc biệt Trình nói cô tới, hóa ra là thật sao?” Lâm Giai Nhi mỉm cười bước đến, để cốc cà phê trên khay xuống trước mặt Tống Vy: “Mời cô.
”
Tống Vy liếc nhìn cốc cà phê còn đang bốc khói, lạnh lùng nói: “Thôi khỏi, cà phê cô rót tôi không dám uống đâu, sợ có độc.
”