Đường Hạo Minh cười nham hiểm: “Nhưng mà cô vừa nói, Hạo Tuấn đã biết được người đâm chết chú hai và thím hai là do ba tôi sắp xếp, hơn nữa còn đang ra sức tìm lại di chúc.
Cô cho rằng, lẽ nào trên di chúc ông nội không để lại bằng chứng cô lừa hai người họ tới ven đường sao?”
Ông cụ là người sáng suốt như vậy, nhất định đã điều tra ra chuyện này.
Vì thế, anh ta tin chắc rằng trên di chúc của ông cụ chắc chắn có chứng cứ liên quan tới Lâm Giai Nhi.
Quả nhiên, Lâm Giai Nhi nghe xong lập tức sợ tới mức tay chân lạnh buốt: “Sao… Sao có thể chứ?”
“Vậy nên, bây giờ hai người chúng ta đã là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi.
Nếu cô không muốn Hạo Tuấn biết những chuyện mình làm thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi.
Nếu không trước khi đi tôi có thể đẩy cô ra trước, để Hạo Tuấn giết chết cô đấy.” Đường Hạo Minh lạnh lùng nói.
Lâm Giai Nhi vốn đã sợ Đường Hạo Minh, bây giờ bị anh ta uy hiếp như vậy đương nhiên không dám làm trái, cô ta gật đầu liên tục: “Được, tôi sẽ nghe anh.”
“Vậy tốt rồi.
Khoảng thời gian tới cô đừng làm gì cả, an phận một chút, tránh để Hạo Tuấn nghi ngờ.
Còn nữa, tốt nhất đừng có ra tay với Tống Vy, nếu cô ấy bị thương thì cô cứ chờ đó cho tôi.”
Nói xong, Đường Hạo Minh thẳng tay cúp máy.
Lâm Giai Nhi lòng đầy sợ hãi đặt điện thoại xuống, một lúc lâu sau mới đứng lên, trong lòng tràn ngập sự ghen ghét và không cam lòng.
Lại là Tống Vy.
Advertisement
Tại sao tất cả đám đàn ông này đều yêu Tống Vy, bảo vệ che chở cho cô ta chứ?
Chỉ vì gương mặt của Tống Vy sao?
Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp đầy tính công kích của Tống Vy, dù không muốn nhưng Lâm Giai Nhi cũng phải công nhận rằng khuôn mặt đó thật sự rất đẹp.
Đó là người con gái đẹp nhất mà cô ta từng thấy.
Nếu như, nếu như Tống Vy không giữ được gương mặt kia, có phải Hạo Tuấn sẽ không rung động trước cô ta hay không?
Nghĩ đến dây, trái tim Lâm Giai Nhi lại đập nhanh hơn, trong mắt ngập tràn sự điên cuồng.
Nhưng ngay sau đó, cô ta lại nhớ tới lời cảnh cáo của Đường Hạo Minh, tốt nhất nên tạm thời bỏ qua suy nghĩ này đã.
Trước hết cứ để Tống Vy thoải mái đắc ý một thời gian, sau này, cô ta sẽ từ từ dạy dỗ.
Lâm Giai Nhi hừ một tiếng, đi ra khỏi cầu thang thoát hiểm.
Buổi tối, cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng giải quyết xong đống tài liệu gấp kia.
Anh lái xe về biệt thự.
Trong biệt thự đèn đóm sáng trưng, anh vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười đùa của lũ trẻ.
Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn trở nên dịu dàng.
Đã lâu rồi anh không nghe thấy tiếng cười rộn ràng như vậy của hai đứa.
Bây giờ, cuối cùng anh đã được nghe lại rồi.
Khoảng thời gian đó, trừ việc áy náy với Tống Vy ra, anh cũng rất có lỗi với hai đứa trẻ.
May là cuối cùng cả hai đứa và Tống Vy đều không trách anh.
Đường Hạo Tuấn cất bước vào phòng khách.
Hai đứa trẻ trông thấy anh, cùng nhìn về phía anh.
“Chú Đường.” Tống Hải Dương ngừng cười, khách sáo chào Đường Hạo Tuấn một tiếng.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn chợt trở nên buồn rầu.
Nhưng cũng may, ngay sau đó Tống Dĩnh Nhi gọi anh một tiếng ‘ba’, khiến anh cảm thấy được an ủi đôi chút.
“Mẹ đâu rồi?” Đường Hạo Tuấn hỏi hai đứa trẻ.
Tống Dĩnh Nhi chỉ lên tầng: “Mẹ đang nói chuyện điện thoại trên tầng ạ.”
Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu nhìn qua, sau đó đi lên lầu.
Trong phòng, Tống Vy đang đứng ngoài ban công, cầm di động nói chuyện.
Đường Hạo Tuấn đẩy cửa đi vào, đập vào mắt anh là bóng lưng người con gái mặt chiếc váy dài đỏ rực như lửa.
Chiếc váy dài rất ôm người, còn khoét lưng, phô bày hết thân hình chữ S hoàn mỹ của người phụ nữ.
Mắt Đường Hạo Tuấn tối sầm xuống, cổ họng cũng hơi khô khốc.
Anh kéo chiếc cà vạt trên cổ, cố ý bước chân thật nhẹ đi tới, sau đó vươn tay ôm lấy eo người con gái, ôm cô thật chặt vào lòng.
Cô gái bị dọa sợ, ‘á’ lên một tiếng, điện thoại suýt nữa đã rơi từ trên ban công xuống.
Giang Hạ ở đầu bên kia tưởng cô có chuyện gì, vội hỏi: “Vy Vy, cậu làm sao vậy?”
Ánh mắt Tống Vy lườm người đàn ông đằng sau một cái, sau đấy cười đáp: “Không sao, bị chuột dọa chút thôi.”
“Chuột á?” Giang Hạ ngạc nhiên.
Gương mặt đẹp trai của Đường Hạo Tuấn bỗng đen lại.
Cô nói anh là chuột?
Trong lòng Đường Hạo Tuấn hơi khó chịu, bàn tay men theo eo cô từ từ di chuyển lên trên, đến chỗ đỉnh núi cao vút, khẽ khàng bóp một cái.
Tống Vy khẽ rên lên một tiếng.
Giang Hạ lại hỏi: “Vy Vy, lại có chuột à?”
“Đúng vậy, mình đi bắt chuột trước đã, không nói nữa, gặp lại sau nhé.”
Nói xong, Tống Vy nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó cúi đầu, túm lấy bàn tay đang làm chuyện xấu ra.
Cô quay người lại, giận dữ trừng mắt với người đàn ông: “Anh làm gì thế?”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô với ánh mắt sâu hun hút: “Em nói anh là chuột.”
Thế nên, anh chỉ đang trả thù cô thôi.
Tống Vy bĩu môi: “Ai bảo anh đi mà không phát ra tiếng động chứ? Đột nhiên tới ôm làm em giật mình.”
“Em mặc ít quá, anh sợ em lạnh nên mới ôm.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve bờ lưng trơn láng mịn màng của cô, khàn giọng nói.
Tống Vy trợn mắt xem thường: “Anh cho rằng em sẽ tin chắc?”
Rõ ràng là anh đang sàm sỡ cô đấy, có được không?
Thật là, tối nay cô vừa ngỏ ý tha thứ là anh đã mặt dày sán tới rồi, không sợ cô từ chối ư?
“Tin hay không cũng được, nhưng mà bộ váy em mặc bây giờ là mặc cho mình anh xem đúng không?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy đầy mong chờ.
Ánh mắt Tống Vy thoáng động, nhưng ngoài miệng lại không chịu nhận: “Không phải, em mặc bừa thôi.”
“Bừa thôi?” Khóe môi Đường Hạo Tuấn hơi cong lên: “Trước giờ em chưa từng mặc gợi cảm như vậy ở nhà, cũng sẽ không trang điểm tỉ mỉ thế này, còn nói không phải cố ý chuẩn bị riêng cho anh ư?”
Tống Vy hơi xấu hổ dời mắt sang chỗ khác: “Nếu anh đã biết rồi thì còn hỏi làm gì.”
“Anh muốn chính miệng em nói ra.” Đường Hạo Tuấn nâng cằm cô lên.
Tống Vy đẩy tay anh ra: “Được rồi, xuống lầu ăn cơm trước đã, buổi chiều em đã chuẩn bị từ sớm đấy.”
“Không vội, đợi lát nữa xuống cũng được.” Đường Hạo Tuấn lại kéo cô vào ngực một lần nữa, cúi đầu áp trán mình lên trán cô: “Anh rất nhớ em.”
Tống Vy ngẩn người: “Đang yên lành mà sao lại nói vậy, không phải em đang ở ngay trước mặt anh đấy sao?”
“Không phải, anh đang nói quãng thời gian trước, xin lỗi em.” Đường Hạo Tuấn siết chặt cánh tay: “Bởi vì cái chết của ba mẹ mà anh không biết phải đối mặt với em như thế nào.
Thế nên anh mới xa lánh và lạnh nhạt em.
Dù vậy trong lòng anh vẫn không ngừng nhớ em, vẫn luôn rất nhớ rất nhớ em.
Anh phải dùng nghị lực rất lớn mới dằn lòng mình không đi tìm em…”
Lần đầu tiên Tống Vy nghe người đàn ông thổ lộ nỗi nhớ nhung cô một cách thẳng thừng như vậy, khiến cô có hơi đau lòng, chua xót.
Cô không nhịn được mà khẽ vỗ lưng anh, giọng nói rất đỗi dịu dàng: “Được rồi, đều đã qua cả rồi, em chỉ mong anh đừng đối xử với em như vậy nữa.
Có chuyện gì thì phải nói ra, không được gạt em, để em và anh cùng nhau đối mặt, có được không?”
Đường Hạo Tuấn hôn lên trán cô một cái: “Được.”
Tống Vy đẩy anh ra, mỉm cười rồi giơ điện thoại lên: “Chính miệng anh đã đồng ý rồi đấy, em ghi âm lại rồi.
Nếu sau này xảy ra chuyện giống như vậy nữa, anh tiếp tục chẳng nói chẳng rằng mà lừa gạt em, còn chiến tranh lạnh với em, không tin em thì em sẽ ly hôn thật đấy.
Chắc chắn sẽ không giống như bây giờ, mềm lòng quay lại đâu.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn không hỏi cô ghi âm lúc nào, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, như thể nghĩ ra điều gì, anh lại nói thêm: “Còn nữa, trong khoảng thời gian đó, anh với Lâm Giai Nhi không có gì cả.
Để cô ấy vào phòng khách với chung cư là vì tiệc hồi phục, chỉ một lát thôi đã kêu cô ấy ra ngoài rồi.”
Nói xong, anh nhìn cô, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng, như thể sợ cô không tin.
Tống Vy phì cười: “Được rồi, em tin anh.”
Đường Hạo Tuấn yên lòng: “Vậy em tha thứ cho anh chứ?”
“Ừ, em tha thứ cho anh rồi.” Tống Vy đặt di động xuống.
Rõ ràng trên mặt Đường Hạo Tuấn có chút kích động.
Anh nâng cằm cô lên, đặt xuống một nụ hôn.
Tống Vy cũng vòng tay lên cổ anh rồi đáp lại.
Ban đầu cô tưởng rằng anh chỉ hôn một lát rồi sẽ thả mình ra, sau đó xuống lầu dùng bữa.
Nhưng sự thật chứng minh, người đàn ông lại càng lúc càng được nước lấn tới.
Cảm thấy tay của người đàn ông đặt lên dây buộc trên gáy của cô, Tống Vy vội tỉnh táo lại, đẩy người đàn ông ra: “Không được!”