Hiển nhiên là Đường Hạo Tuấn không vừa lòng với việc cô chỉ hôn lên mặt anh, cố ý chỉ vào môi nhắc nhở.
Thấy vậy Tống Vy dở khóc dở cười: “Đừng làm loạn, bọn nhỏ đều ở đây đấy, mau ăn bánh ngọt đi.”
Nói rồi cô xiên một miếng bánh đút cho anh.
Đường Hạo Tuấn không thích ăn đồ ăn ngọt ngấy thế này, nhưng cô tự tay đút cho ăn nên anh vẫn há miệng ăn hết.
“Em tự ăn đi, anh không muốn ăn.” Đường Hạo Tuấn giơ tay ra hiệu, ý bảo mình ăn một miếng là đủ rồi.
Tống Vy cũng biết anh không thích những thứ này nên không ép buộc, bắt đầu ăn bánh của mình.
Đường Hạo Tuấn cầm tách cà phê nhìn cô ăn.
Đối với anh, sinh nhật này tuy đơn giản, không hoành tráng như những lần ba mẹ và ông ngoại làm cho anh như trước đây.
Nhưng có vợ con lại thấy ấm áp lạ thường.
Advertisement
Đêm đó, Đường Hạo Tuấn không hề động đến Tống Vy, bởi vì cô đang mang thai nên anh không dám sờ mó gì, chỉ ôm cô ngủ.
Nhưng dù anh chỉ ôm thôi thì cũng không dám dịch người, thậm chí còn không dám trở mình, chỉ sợ sẽ đè lên bụng cô.
Đến mức ngày hôm sau khi tỉnh lại, nửa người anh đều đã tê dại.
Tống Vy cười xoa bóp cho anh một lúc lâu mới đỡ hơn.
“Buổi chiều anh sẽ ra sân bay tiễn em.” Đường Hạo Tuấn nói với cô rồi đưa Tống Vy đến dưới lầu công ty.
Tống Vy gật đầu đồng ý.
Đường Hạo Tuấn lái xe rời đi.
Tống Vy nhìn theo xe anh đi khuất rồi mới quay người bước vào tòa nhà công ty.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Tới chiều Giang Hạ lái xe đưa Tống Vy và Hạ Bảo Châu đến sân bay.
Khi họ xuống sân bay thì những người trong hiệp hội đã đến đông đủ cả rồi.
Vì Tống Vy đại diện quốc gia đi dự thi nên đương nhiên bên phía hiệp hội cũng phải đến cho đủ lễ nghĩa.
Tống Vy nói chuyện với phân hội trưởng một lúc, sau đấy ông ta ra về.
Dù sao thì phân hội trưởng của một chi hội cũng có rất nhiều việc phải làm.
“Vy Vy, tổng giám đốc Đường còn chưa tới sao?” Giang Hạ nhìn quanh sảnh chờ rồi hỏi cô.
Hạ Bảo Châu ở một bên chơi điện thoại trả lời: “Vội gì, chắc là tổng giám đốc Đường đang trên đường đến đấy.”
“Không phải là vì tôi sợ anh ấy đến muộn sao? Nếu vậy Vy Vy sẽ không thể gặp anh ấy lần cuối rồi.” Giang Hạ tức giận đáp.
Hạ Bảo Châu lập tức phỉ nhổ: “Lần cuối á? Cô đang nguyền rủa tổng giám đốc Đường hay là Vy Vy vậy?”
Lúc này Giang Hạ mới ý thức được mình nói sai, vỗ trán nói: “Xem tớ kìa.
Xin lỗi nhé Vy Vy, tớ nhanh nhẩu đoảng quá!”
“Được rồi.” Tống Vy cười lắc đầu: “Cậu yên lặng chút đi, Bảo Châu nói đúng đấy, có thể anh ấy đang trên đường đến.”
Giang Hạ nhún vai, không nói gì.
Đột nhiên có một giọng nói sắc bén rất khó chịu truyền đến: “Ối trời, đây không phải là Hạ Bảo Châu và Tống Vy đó sao? Thật đúng là trùng hợp.
Hai người cũng đang ở sân bay à? Định đi đâu vậy?”
Hàn Thư đeo kính râm, đi giày cao gót, lắc mông đi tới.
Tống Vy nhíu mày, không có ý định đáp lời.
Hạ Bảo Châu đứng lên: “Chúng tôi đi đâu thì liên quan gì đến cô?”
“Tôi cũng chỉ tò mò nên muốn hỏi tí thôi mà? Nhưng tôi đoán là hai người cũng chẳng đi đến chỗ nào tốt đẹp đâu, làm sao giống tôi được.
Tôi đi tham gia cuộc thi tranh tài giữa các quốc gia, là một trong những cuộc thi hàng đầu của ngành thiết kế thời trang đấy.
Chắc là hai người ghen tị lắm nhỉ ha ha ha…” Hàn Thư che miệng, mỉm cười đắc ý.
Sau đó cô ta lại giả vờ như nhớ ra điều gì, vỗ tay: “Ôi xem cái trí nhớ của tôi này.
Tôi quên mất, một người thì là nhà thiết kế ít tên tuổi, còn người kia lại là một người mẫu gà rừng, có khi còn chưa bao giờ nghe nói về mấy cuộc thi kiểu này ấy chứ.
Tôi có nói cho các cô nghe thì các cô cũng không hiểu.”
Khóe miệng ba người Tống Vy run rẩy.
Đặc biệt là Giang Hạ và Hạ Bảo Châu, hai người đều nhìn Hàn Thư như nhìn một kẻ ngốc.
“Người phụ nữ cùng giới người mẫu này của cô bị bệnh gì ở não à?” Giang Hạ chỉ vào đầu rồi nói.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Chắc là vậy rồi, nếu không cô ta sẽ không nói mấy câu ngu ngốc như vậy đâu.”
“Haiz, đáng thương ghê, đầu óc có bệnh sao không đi khám đi? Còn nhất định phải đi ra ngoài làm mất mặt thế này à.” Giang Hạ khinh thường liếc nhìn Hàn Thư.
Mặc dù Tống Vy không đáp lời nhưng lại nhếch môi cười.
Nhìn thấy sự châm chọc của cô, Hàn Thư cảm thấy mình bị sỉ nhục kinh khủng, lập tức tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận: “Các cô còn dám nói tôi bị bệnh nữa sao?”
“Chẳng lẽ cô không bị bệnh à?” Giang Hạ xòa hai tay: “Ngay cả việc chúng tôi đi đâu mà cô còn không biết, cứ đứng ở đây nói nhăng nói cuội, thế không phải bệnh thì là gì?”
“Đúng vậy.” Hạ Bảo Châu cười chế nhạo: “Hàn Thư, để tôi nói cho cô biết, thật không may là chúng tôi không chỉ biết sự kiện mà cô mới nói tới mà chúng tôi cũng sẽ tham gia nữa kìa.
Giống như cô đấy, tôi là một người mẫu được mời đến, Vy Vy là nhà thiết kế đại diện cho đất nước chúng ta.”
Hạ Bảo Châu ôm vai Tống Vy, mỉm cười khiêu khích với Hàn Thư.
Vẻ mặt Hàn Thư không thể tin nổi lùi lại hai bước, giọng nói the thé chói tai: “Chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Cô...!Làm sao cô có khả năng đi dự thi chứ?”
Cô ta chỉ vào Tống Vy và Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu híp mắt, lạnh lùng đẩy tay cô ta ra: “Tại sao lại không thể? Cô nói cho tôi biết đi, tại sao không thể? Mấy người mà cũng đi được thì sao chúng tôi không thể đi?”
Ngực Hàn Thư phập phồng dữ dội: “Tống Vy không có tiếng tăm gì cả, làm sao có thể đại diện quốc gia đi dự thi.
Còn cô mới chỉ đi được vài show ít danh tiếng, vậy mà cũng có tư cách đi sao? Dựa vào cái gì?”
“Chỉ bằng nhân phẩm tôi tốt là đủ rồi.
Còn nữa, cô nói tôi chỉ mới tham gia một vài buổi biểu diễn không nổi tiếng à? Thế thì tôi cũng nói cho cô biết, từ khi huấn luyện xong đến cả một buổi biểu diễn chính thức cô cũng chưa được tham gia, cô lấy cái gì có thể so sánh với tôi? Cũng đều là được mời, không phải sao? Tôi không chất vấn cô mà cô lại có mặt mũi đi chất vấn tôi.”
Hạ Bảo Châu liếc mắt khinh bỉ, sau đó lại nói: “Còn nữa, ai nói Vy Vy không nổi tiếng, cô ấy là nhà thiết kế chính của show Dục Hỏa Trùng Sinh và Quang Huy Nhật Nguyệt, cũng nằm trong danh sách thi tranh giải quán quân của cuộc thi.
Rõ là cô không hiểu gì mà còn dám nói năng bậy bạ ở đây, cũng không sợ làm trò cười cho người khác à?”
“Chính xác.” Giang Hạ gật đầu.
Tống Vy hất tóc, vẫn không nói câu nào.
Sắc mặt Hàn Thư tái nhợt nhìn Tống Vy: “Cô thật sự là nhà thiết kế của Dục Hỏa Trùng Sinh sao?”
Cô ta có biết về show Dục Hỏa Trùng Sinh, cũng đã xem qua, bị rung động cực mạnh.
Không ngờ Tống Vy lại là người thiết kế ra những bộ quần áo đó.
Bỗng chốc, khuôn mặt Hàn Thư vừa đỏ vừa trắng, vừa tức giận vừa xấu hổ.
Nếu không phải mặt đất không có vết nứt nào thì cô ta nhất định sẽ tìm một cái kẽ nứt mà trốn vào ngay lập tức.
Cũng không đến nỗi mất hết mặt mũi.
“Nếu cô đã là người thiết kế những tác phẩm này thì sao không nói thẳng ra, cô đang cố ý muốn làm cho tôi xấu mặt phải không?” Hàn Thư tức giận chỉ vào Tống Vy rồi quát lớn.
Tống Vy đầu đầy dấu chấm hỏi, nhìn cô ta như nhìn sinh vật lạ.
Giang Hạ càng tức giận đến mức muốn cười: “Mẹ kiếp! Cô điên à? Giỏi vừa ăn cướp vừa la làng quá nhỉ! Rõ ràng chính cô không tự tìm hiểu rõ lại còn đi trách Vy Vy không nói cho cô biết.
Cô là cái thá gì mà đáng cho Vy Vy phải làm cho cô mất mặt?”
“Đúng vậy.
Vy Vy không nói là quyền tự do của cô ấy, vậy mà còn đổ cho cô ấy sai.
Hàn Thư, tôi chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như cô đấy.” Hạ Bảo Châu cũng bồi thêm.
“Các...!các cô...” Hàn Thư không nói được gì, bức tức giậm chân.
Đúng lúc này có một người phụ nữ đeo một đống túi xách đi tới: “Hàn Thư, cô đang làm gì vậy?”
“Nhà thiết kế Tô, cô đến rồi.
Họ túm lại với nhau bắt nạt tôi.” Hàn Thư nhìn thấy Tô Huyền đi tới thì như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng tiến tới mách tội.
Ba người Tống Vy đồng loạt nguýt mắt.
Họ đánh giá sự vô liêm sỉ của Hàn Thư còn thấp chán.
Nói bọn họ bắt nạt cô ta, chẳng lẽ không phải chính cô ta tự tìm tới sao?
Tô Huyền nghe thấy có người bắt nạt người của mình, sắc mặt tối sầm lại, đi về phía Tống Vy, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cô Tống, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy.” Tống Vy cũng lạnh nhạt đáp lại một câu.
Tô Huyền nheo mắt: “Cô Tống, tuy cùng quê hương nhưng chúng ta đại diện cho hai quốc gia khác nhau.
Cô bắt nạt đội thi đấu của nước khác như thế này có vẻ không hay lắm nhỉ?”