Hàn Thư chỉ cảm thấy tiếng cười của bọn họ rất chói tai, tức giận giậm chân nói: “Đủ rồi, đừng có cười, ai không biết xấu hổ?”
“Ai trả lời chúng tôi thì là người đó.” Hạ Bảo Châu lạnh lùng đáp.
“Cô...”
“Được rồi.” Tô Huyền nghiêm nghị quát lớn: “Cô còn chưa thấy mất mặt đủ à? Nếu cô còn gây chuyện như thế này thì đừng đi thi đấu quốc tế với tôi nữa, tôi sẽ lập tức trả cô về, chọn người mẫu khác.”
Hàn Thư nghe vậy liền biến sắc, lập tức không lên tiếng nói thêm gì nữa.
Vẻ mặt Tô Huyền lúc này mới khá hơn, cô ta nhìn về phía Tống Vy: “Cô Tống, xin lỗi cô, để cô chê cười rồi.”
Tống Vy phẩy tóc: “Tôi chỉ không hiểu tại sao cô Tô lại chọn Hàn Thư làm người cộng tác cùng vậy?”
Ánh mắt Tô Huyền thoáng động, sau đó cười đáp: “Có lẽ là hợp duyên vừa mắt thôi.”
“Vậy thì mắt nhìn của cô thật đúng là chẳng ra sao cả.” Giang Hạ lẩm bẩm.
Sắc mặt Tô Huyền lập tức đanh lại, nhưng đã thay đổi rất nhanh, tiếp tục nở một nụ cười, nói: “Được rồi cô Tống, không nói chuyện với mọi người nữa, chúng tôi phải đi lấy vé máy bay, khi nào đến địa điểm thi đấu chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
“Được.” Tống Vy gật đầu.
Advertisement
Tô Huyền và Hàn Thư đi về phía trước.
Hạ Bảo Châu nhìn bóng lưng hai người, cảm thấy có hơi kỳ quái: “Cô Tô Huyền kia đi đứng cứng ngắc quá nhỉ.”
“Cứng ngắc?” Tống Vy và Giang Hạ nhìn về phía chân Tô Huyền.
“Không có mà, tại sao tôi lại không thấy?” Giang Hạ nói.
Biểu cảm Hạ Bảo Châu nghiêm túc: “Thật sự rất cứng ngắc.
Các cô không nhìn ra được cũng là bình thường.
Tôi là người mẫu, đi đứng cũng cần được huấn luyện, nên nhìn thoáng qua là có thể thấy cách đi của Tô Huyền có gì đó không ổn, dáng đi rất cứng, đặc biệt là đầu gối, không tự nhiên.”
“Có lẽ là trời sinh như thế.” Giang Hạ trả lời.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Có lẽ vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy kiểu như vậy đấy.
Ơ này, đó là cái gì thế?”
Cô ấy nhìn về nơi Tô Huyền đã đứng trước đó, ở đó có một cuốn sổ nhỏ.
Tống Vy là người đứng gần nhất với cuốn sổ, cô cúi xuống nhặt lên: “Chắc là Tô Huyền đánh rơi, khi nào đến địa điểm thi đấu sẽ trả cho cô ta.”
“Thử xem bên trong có gì đã.” Giang Hạ nói.
Tống Vy cảm thấy vậy thì không ổn nên định từ chối.
Nhưng cuốn sổ trên tay đã bị Giang Hạ giật lấy.
Giang Hạ mở ra, nghiêng đầu: “Trông kỳ quái vậy.”
“Sao vậy?” Tống Vy nhìn cô hỏi.
Giang Hạ đưa sổ tay qua: “Trong này đều là bản vẽ thiết kế quần áo, nhưng nhìn rất bình thường, không giống như của Tô Huyền vẽ.”
Phải biết rằng Tô Huyền cũng giống Vy Vy, được biết đến như một trong những nhà thiết kế trẻ tài năng nhất trong nước.
Cô ấy cũng đã từng xem qua tác phẩm của Tô Huyền, cũng không tệ hơn của Vy Vy là mấy, nhưng mấy bản thiết kế trên ở trong này mà nói là của mấy nhà thiết kế cấp thấp cũng không ngoa, rõ ràng là không xứng với tài năng của Tô Huyền.
“Đúng thật.” Hạ Bảo Châu cũng gật đầu: “Những thiết kế này rất bình thường, giống với những mẫu phổ thông trên thị trường, hoàn toàn không đủ trình độ ở tiêu chuẩn cao cấp.”
Tống Vy không tiếp lời.
Hàng lông mày thanh tú chau lại, tiếp tục lật xem các thiết kế đằng sau, quả nhiên đều rất bình thường.
Hoàn toàn không giống như của Tô Huyền thiết kế.
Vậy rốt cuộc là sao?
Đang nghĩ ngợi thì loa thông báo trong sân bay thông báo rằng đã đến giờ lên máy bay.
Tống Vy đóng quyển sổ lại: “Không nghĩ những chuyện này nữa, có lẽ đây là thiết kế của cấp dưới Tô Huyền cũng nên.”
“Nhưng ai mà lại đi mang đồ của cấp dưới theo mình chứ, chứ tớ thì không rồi đấy.” Giang Hạ lẩm bẩm.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Tống Vy cười: “Hai người không làm vậy không có nghĩa là người khác không làm.
Được rồi Giang Hạ, mấy tháng tớ đi công ty phải nhờ cậu rồi.”
“Yên tâm đi.” Giang Hạ vỗ ngực đảm bảo.
Tống Vy nhìn Hạ Bảo Châu: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Bảo Châu “ừ” một tiếng, kéo vali đi về phía cửa soát vé cùng cô.
Sau mười tiếng máy bay đã hạ cánh.
Tống Vy xuống máy bay, vừa bước ra khỏi sân bay đã có người do Đường Hạo Tuấn sắp xếp đến đón.
Đường Hạo Tuấn có bất động sản ở đây, rất gần chỗ thi đấu nên Tống Vy không cần ở khách sạn.
Hạ Bảo Châu bước vào biệt thự trang viên, hào hứng nhìn xung quanh như một người nhà quê: “Vy Vy, tuyệt thật đấy, biệt thự này đẹp quá.”
Tống Vy cũng không thể không công nhận rằng căn biệt thự này thực sự rất đẹp.
“Tổng giám đốc Đường giàu thật đấy.” Hạ Bảo Châu thở dài cảm thán.
Tống Vy cười: “Vậy cậu cứ từ từ thưởng thức, tớ đi gọi điện thoại đây.”
“Tớ biết rồi, báo bình an cho tổng giám đốc Đường ấy gì? Đi đi, đi đi.” Hạ Bảo Châu xua tay.
Tống Vy thả vali xuống, đi ra ban công.
Ở trong nước lúc này đã là tám giờ tối.
Tống Vy gọi Đường Hạo Tuấn, nhưng lại thấy giọng của Tống Dĩnh Nhi vang lên trước: “Mẹ ...”
Giọng cô bé hơi nghẹn ngào, như vừa mới khóc xong.
Trái tim Tống Vy lập tức thắt lại, cô vội hỏi: “Có chuyện gì vậy cục cưng?”
Sẽ không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?
“Con nhớ mẹ, không muốn xa mẹ đâu.” Tống Dĩnh Nhi khịt mũi thủ thỉ.
Tống Vy sửng sốt, sau đó lại bật cười, nhưng trong lòng thì cũng hơi chua xót: “Mẹ cũng không muốn xa con, nhưng không phải bây giờ mẹ đang nói chuyện với con sao?”
“Nhưng mẹ không ở bên cạnh con.” Đôi mắt của Tống Dĩnh Nhi dần đỏ hoe.
Tống Vy thực sự rất muốn chui qua điện thoại trở về, ôm con gái vào lòng để an ủi.
Nhưng không được, cô chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành con hơn: “Cục cưng, không phải hôm qua đã nói rồi sao, mẹ xa các con để đi làm, con đã hứa với mẹ là sẽ không khóc rồi mà, sao con vẫn khóc vậy?”
“Con xin lỗi mẹ.” Tống Dĩnh Nhi chớp hai mắt đẫm lệ: “Tại con nghĩ đến việc mẹ sẽ xa Dĩnh Nhi rất lâu nên con mới khóc.”
Nghe đến đây, Tống Vy lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Vì từ khi sinh hai đứa con đến nay, chưa bao giờ cô rời khỏi chúng đi mấy tháng liền thế này.
Cũng khó trách đứa bé lại không có cảm giác an toàn như vậy.
“Cục cưng ngoan, đừng khóc.
Nếu con nhớ mẹ thì cứ gọi cho mẹ, khi nào rảnh thì bảo ba đưa con đến thăm mẹ nhé, được không?” Tống Vy dỗ dành.
Tống Dĩnh Nhi nức nở hai tiếng: “Được ạ.”
“Ngoan quá.” Tống Vy cười: “Ba và anh đâu?”
“Ở bên cạnh ạ.”
“Vậy con đưa điện thoại cho anh để anh cũng nói vài lời với mẹ, được không?”
Tống Dĩnh Nhi vâng dạ rồi đưa điện thoại cho Tống Hải Dương.
Tuy Tống Hải Dương cũng rất nhớ Tống Vy nhưng cậu bé không quấn cô giống Tống Dĩnh Nhi, cho nên tất nhiên sẽ không có chuyện khóc lóc gì.
Tống Vy vừa thấy yên tâm vì cậu bé nhưng cũng phiền muộn hơn mấy phần.
Dù sao thì đứa trẻ chín chắn quá mức sẽ khiến ba mẹ dễ dàng đánh mất niềm vui trong việc dỗ dành con cái.
Tống Hải Dương và Tống Vy nói chuyện một lúc rồi trả lại điện thoại cho chủ nhân của nó.
Đường Hạo Tuấn để điện thoại lên tai: “Em đến bao lâu rồi?”
Tống Vy tựa lưng vào lan can ban công, đáp: “Vừa tới biệt thự đã gọi điện thoại cho anh ngay.
Sao, thấy em quan tâm anh chưa?”
Đường Hạo Tuấn bật cười: “Ừ.”
“Anh ừ thế là sao?” Tống Vy liếc mắt.
Đường Hạo Tuấn trầm mặc một hồi: “Vậy em muốn anh đáp như thế nào? Em nói đi, anh sẽ cố gắng hết sức để làm em hài lòng.”
“Thôi bỏ đi.
Tính anh không thích hợp nói những lời như vậy.” Tống Vy cười.
Đường Hạo Tuấn cũng không ép cô, đổi chủ đề: “À phải rồi, Giai Nhi đã dọn ra ngoài rồi.”
“Khi nào?” Tống Vy đứng lên.
“Buổi chiều, Mạnh Ngọc qua giúp cô ấy dọn đồ.” Đường Hạo Tuấn đáp, đôi môi mỏng khẽ hé mở.
Khóe miệng Tống Vy hơi nhếch lên, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Như vậy cũng tốt, nhưng có lẽ cô Lâm thật sự không muốn chuyển đi lắm đâu, anh có thấy lúc đó cô ta trông như thế nào không?”
“Không, lúc đó anh không có mặt.” Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu.
“Thật đáng tiếc.” Tống Vy khẽ thở dài.
Cô còn muốn nghe anh kể xem biểu cảm của Lâm Giai Nhi lúc đó thế nào, nhất định rất đặc sắc.