Sau đó Tống Vy và Đường Hạo Tuấn trò chuyện thêm khoảng mười phút rồi cúp máy.
Bởi vì tiếp theo cô sẽ phải sắp xếp lại hành lý, lại còn bị khó chịu do chênh lệch múi giờ nữa.
“Cậu chủ.” Ngay khi Đường Hạo Tuấn vừa đặt điện thoại xuống, dì Vương chợt bước vào, theo sau là Trình Hiệp.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Trình Hiệp đến muộn như vậy là biết chắc có chuyện rất quan trọng, anh lập tức đứng dậy: “Dì Vương, dì đưa hai đứa lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Dì Vương gật đầu rồi dắt hai đứa trẻ lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp.
Đường Hạo Tuấn đút tay vào trong túi quần: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Là chuyện liên quan tới việc hôm qua anh bảo tôi điều tra về thông tin của cô Lâm, đã có kết quả rồi.” Trình Hiệp nói, sau đó giao tài liệu trong tay ra.
Đường Hạo Tuấn híp mắt, một tay cầm lấy, một tay khác mở túi tài liệu ra.
Thông tin bên trong rất nhiều, có chừng mười mấy tờ giấy.
Advertisement
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại thành một đường thẳng, anh đọc từng tờ một.
Một lúc lâu sau khi đã đọc xong, bàn tay đang cầm tài liệu của anh bỗng nhiên siết chặt lại, sắc mặt rất khó coi, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Cô ấy thực sự đã làm những chuyện này sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Trình Hiệp.
Trình Hiệp gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì khi làm những việc này thì cô Lâm còn khá nhỏ, nên không khó để tra ra.”
Anh ta là người đầu tiên đọc những tài liệu này, cho đến bây giờ trong lòng cũng vẫn còn không thể bình tĩnh nổi.
Anh ta cũng giống tổng giám đốc, đều cho rằng cô Lâm là một cô gái trong sáng tốt bụng, nhưng sau khi xem những tài liệu này thì mới nhận ra rằng mình đã quá sai không hợp thói thường.
Khi cô Lâm mới vài tuổi đã có thể hành hạ chó mèo đến chết.
Học tiểu học và trung học còn bạo hành một số học sinh trong trường.
Một trong số các nữ sinh bị bạo hành thậm chí còn suy sụp tinh thần, hiện giờ vẫn chưa phục hồi được.
Điều này cho thấy cô Lâm độc ác đến mức nào, lại còn rất biết cách ngụy trang.
Nếu không phải ngày hôm qua tổng giám đốc đột nhiên yêu cầu anh ta điều tra thì chỉ sợ là hiện giờ cả anh ta và tổng giám đốc đều không biết bộ mặt thật của cô Lâm.
Đường Hạo Tuấn ném đống tài liệu lên bàn cà phê, đột nhiên cảm thấy cả thể chất lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Anh thực sự coi Lâm Giai Nhi như em gái của mình, gần như chưa bao giờ nghi ngờ cô ta, cũng không bao giờ nghĩ rằng cô ta có thể làm ra chuyện xấu gì.
Nhưng nội dung chồng chất trên tài liệu lại như một cái tát trời giáng giáng mạnh vào mặt anh, khiến anh chợt ý thức được việc mình bảo vệ Lâm Giai Nhi suốt bao năm qua chỉ là trò cười.
“Tổng giám đốc, anh có muốn nói với bác sĩ Mạnh về mấy chuyện này không?” Trình Hiệp nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đương nhiên, cậu ấy là bạn trai của Giai Nhi, có tư cách biết những chuyện này.
Còn cậu ấy sẽ lựa chọn thế nào sau khi biết chuyện thì đó là quyền tự do của cậu ấy, nhưng mà...”
“Tổng giám đốc cứ nói.”
“Khi nói với Mạnh Ngọc thì đừng nói trước mặt Giai Nhi.”
“Tổng giám đốc yên tâm, tôi biết rồi.” Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn day lông mày, trong lòng đã bắt đầu tin tưởng sự nghi ngờ của Tống Vy đối với Lâm Giai Nhi.
Có thể Giai Nhi thật sự là hung thủ.
Từ khi còn nhỏ mà đã có thể làm nhiều chuyện khiến người ta giận sôi máu như vậy thì việc giết người cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Tôi nhớ nhà họ Trương là kẻ thù chính trị của nhà họ Cố đúng không?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt Trình Hiệp lập tức trở nên nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc, anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Lúc Tống Vy bị giết lần thứ hai, tôi đã nhờ ông cụ Cố hỗ trợ điều tra hung thủ.
Cuối cùng điều tra ra hung thủ là Trần Nhã Nhã, nhưng cô ta chỉ là người gánh tội thay thôi.
Sau khi Tống Vy biết thì nghi ngờ hung thủ thực sự là Lâm Giai Nhi.
Tôi xem xong những cái này cũng không thể không nghi ngờ.”
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu đúng thật là Lâm Giai Nhi thì cũng có thể giải thích tại sao ông cụ Cố lại tra ra hung thủ là Trần Nhã Nhã.”
Bởi vì Lâm Giai Nhi là chắt gái của ông Cố.
Cho nên đương nhiên ông Cố sẽ chọn bao che cho Lâm Giai Nhi.
Trình Hiệp hít vào một hơi: “Trời ạ, nếu thật sự vì cô Lâm mà ông Cố làm như thế thì chẳng phải là biết luật mà cố tình phạm luật sao?”
“Có đôi khi máu mủ còn lớn hơn cả pháp luật.” Đường Hạo Tuấn đáp lại bằng giọng nhàn nhạt, sau đó ra lệnh: “Nghe nói gần đây nhà họ Trương đang có kế hoạch phát triển một “thành phố văn hóa”, coi như thành tựu chính trị, nhưng kinh phí không đủ, cậu bí mật liên hệ với họ, cung cấp tiền cho họ, để họ điều tra xem liệu ông Cố có đang bao che cho Lâm Giai Nhi hay không.”
Cách tốt nhất để đối phó với gia đình làm chính trị là sử dụng những gia đình làm chính trị để đối phó.
Nhà họ Trương và nhà họ Cố đã là kẻ thù chính trị nhiều năm, chỉ cần nói với nhà họ Trương rằng có thể ông cụ nhà họ Cố biết luật mà phạm luật thì chắc chắn nhà họ Trương sẽ rất vui lòng đi điều tra.
Trình Hiệp hiểu được mấu chốt ở đây, lập tức đáp lại: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ liên lạc với họ.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Đừng để Giai Nhi và nhà họ Cố phát hiện ra chuyện này.”
“Tổng giám đốc yên tâm.”
Trình Hiệp rời đi.
Đường Hạo Tuấn xoa huyệt thái dương, đứng dậy đi lên lầu.
Hai ngày sau, ở nước ngoài.
Tống Vy và Hạ Bảo Châu nghỉ ngơi hai ngày, sau khi điều chỉnh được vấn đề chênh lệch múi giờ, hai người lập tức đến hội trường thi đấu để tham gia lễ khai mạc.
Buổi lễ khai mạc này thực chất là màn trình diễn trang phục của ban giám khảo chính.
Những giám khảo này đều là những nhà thiết kế hàng đầu thế giới, có người đang hoạt động và cũng có người đã nghỉ hưu.
Nói tóm lại, việc cuộc thi quốc tế này mời được rất nhiều nhà thiết kế hàng đầu đến cũng đủ để chứng tỏ quyền lực và uy tín của nó.
“Vy Vy, tớ gặp được nhiều đàn chị siêu mẫu lắm.” Hạ Bảo Châu đứng bên cạnh Tống Vy hạ thấp giọng nói, hưng phấn vô cùng.
Được đứng chung trong một chương trình mang tầm quốc tế với nhiều đàn chị siêu mẫu như vậy khiến cô ấy cảm thấy cuộc đời mình bây giờ đã sống đủ rồi.
“Hừ, đúng là đồ nhà quê chưa trải sự đời, chỉ biết đứng đây trầm trồ, cũng không sợ làm xấu mặt người nước mình.”
Ngay khi Tống Vy định lên tiếng thì chợt có một giọng nói sắc bén đột nhiên cất lên.
Tống Vy và Hạ Bảo Châu cùng nguýt mắt.
Hạ Bảo Châu thẳng thừng cười chế nhạo Hàn Thư: “Tôi có làm nước mình mất mặt hay không liên quan gì đến cô? Có mấy người không biết rút kinh nghiệm, thừa hiểu mình không phải là đối thủ mà vẫn nhất định phải đi tới gây chuyện, đúng là cặn bã điển hình.”
“Cô...” Hàn Thư tức giận trừng mắt, giơ tay muốn đánh người.
Hạ Bảo Châu chẳng những không sợ mà còn cố ý ngẩng mặt lên: “Đến đi xem nào! Đánh đi! Có gan thì đánh cho tôi xem! Chỉ cần cô dám đánh thì tôi sẽ lập tức tới gặp ban tổ chức khiếu nại, nói là thứ chó săn của cái nước làm kim chi kia đi đánh tuyển thủ nước khác, để cho ban tổ chức hủy tư cách dự thi của cô.”
Hàn Thư nghe vậy lập tức hoảng sợ, không dám hạ cái tay đang giơ lên định đánh của mình xuống, cuối cùng không cam lòng thu tay lại.
Hạ Bảo Châu giả vờ thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc thế, sao lại không đánh đi?”
“Được rồi, cậu lại còn muốn cô ta đánh mình nữa à? Tuy cô ta mà đánh cậu thì sẽ phải trả giá lớn, nhưng cậu cũng sẽ bị đau đấy.” Tống Vy buồn cười nói.
Hạ Bảo Châu nhún vai: “Nếu có thể đuổi cô ta đi thì đau một tí cũng được.”
Nghe thấy hai người họ kẻ hát người khen hay, Hàn Thư tức giận run cả người, khuôn mặt nhăn nhó.
Lúc này Tô Huyền cũng đi tới, nhìn thấy Tống Vy và Hạ Bảo Châu, ánh mắt cô ta tối sầm lại, sau đó bất mãn nhìn Hàn Thư: “Cô lại làm phiền cô Tống đấy à?”
Tống Vy nhướng mày.
Người phụ nữ này giờ lại không hỏi xem có phải cô đã bắt nạt Hàn Thư hay không.
“Tôi không có.” Hàn Thư vội vàng xua tay phủ nhận.
Tô Huyền hừ lạnh một tiếng: “Tôi hy vọng cô nói thật.
Nếu tôi phát hiện ra cô nói dối thì chờ xem tôi sẽ trừng phạt cô như thế nào đi.”
Hàn Thư cúi đầu không nói gì.
Tống Vy nheo mắt.
Tô Huyền này là một người phụ nữ lợi hại đấy, thậm chí cô ta còn không tìm cô để chứng thực xem Hàn Thư nói có đúng không, chỉ hai ba câu đã tra hỏi được ra sự thật, đúng là có thủ đoạn.
“Cô Tống.” Tô Huyền cười với Tống Vy: “Xin lỗi cô, người mẫu của tôi không quấy rầy cô xem chương trình chứ?”
“Vẫn ổn.” Tống Vy tươi cười hồi đáp trở lại.
Sắc mặt Tô Nguyệt cứng đờ.
Nói câu “vẫn ổn” có nghĩa muốn nói với cô ta là quả thực có quấy rầy mình.
Nhưng Tô Huyền vẫn vờ như không nghe thấy, nắm lấy cánh tay của Hàn Thư: “Vậy tôi đưa cô ấy đi trước.”
“Chờ chút đã.” Tống Vy gọi cô ta lại.