Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Tô Huyền nắm chặt cây bút chì, sau một giây, bút chì bị gãy, làm nhà thiết kế bên cạnh giật nảy mình.
"Cô sao thế?" Nhà thiết kế hỏi.
Giọng không nhỏ, vài người bèn nhìn sang.
Trong đó bao gồm cả Tống Vy.
Tống Vy hít mắt nhìn chằm chằm Tô Huyền, môi đỏ nhếch lên.
Sẽ là cô ta à?
Trong lòng Tống Vy có hơi không dám chắc chắn.
Tuy nói cô và Tô Huyền không có thâm thù cửu hận gì, nhưng rõ ràng Tô Huyền cũng không hoan nghênh cô cho lắm.
Nếu như là Tô Huyền, khả năng vẫn lớn hơn.
"Xin lỗi, bút chì tôi bị gãy rồi." Tô Huyền biết có người đang nhìn mình, càng không dám lộ ra sơ hở, ngượng ngùng nói xin lỗi với nhà thiết kế.
Nhà thiết kế nhìn bút bị gãy của cô ta, không nói gì, coi như nhận lời xin lỗi của cô ta.
Advertisement
Những nhà thiết kế khác cùng rời ánh mắt đi.
Chỉ còn lại Tống Vy đang nhìn chằm chằm Tô Huyền.
Tô Huyền cũng cảm giác được, nhưng làm bộ không nhận ra.

Lấy một cây bút chì mời, chăm chú gọt, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Tống Vy không nhìn ra được cái gì từ gương mặt của Tô Huyền, cộng thêm cuộc tranh tài bắt đầu cô, cô cũng không thể tiếp tục nhìn nữa, đành phải quay đầu về.
Tô Huyền cảm giác được ánh mắt Tống Vy rời đi, khẽ thở nhẹ một hơi, nhưng trong lòng lại có áp lực.
Xem ra, Tống Vy đã đang nghi ngờ cô ta rồi.
Nghĩ vậy, Tô Huyền cắn môi dưới, giơ tay lên, đụng vào bông tai, hạ giọng nói: "Có chuyện, tôi muốn cô giải quyết trước cho tôi, nếu không chúng ta không thể nào tiếp tục thi đấu được."
"Cô nói đi." Trong bông tai truyền tới một giọng nói khàn khàn.
Tô Huyền nhìn xung quanh, che miệng, nói ra chuyện cần làm.
Nghe được người kia đồng ý, lúc này cô ta mới hoàn toàn an lòng.
Cuộc thi đấu chính thức bắt đầu.

Thi đấu hôm nay không còn là đấu vòng loại, mà bắt đầu sàng lọc người chơi.
Cho nên mỗi một nhà thiết kế đều biểu hiện rất chân thành, đến mức hiện trường thi đấu rộng rãi là thế, mà bầu không khí lại cực kỳ ngột ngạt, áp lực.
Dù sao sau vòng đấu này, sẽ có mười hai người bị loại.
Ai cũng không muốn trở thành một trong mười hai người đó.
Lần tranh tài này và lần trước, để là nhà thiết kế vẽ ra thiết kế, làm ra quần áo, sau đó cho người mẫu thay, tiến hành trình diễn.
Điểm khác biệt duy nhất là chủ đề.
Lần trước để nhà thiết kế tự do phát huy, lần này thống nhất chủ đề.

Việc này đối với người tham gia thi cũng tương đối công bằng.
Mà chủ đề lần này là tình yêu.
Loại chủ đề này không giống như "hoa", hay "bầu trời sao", có thể trực tiếp thiết kế từ mặt chữ.

Mà nhất định phải giải thích tình yêu là gì, chỉ có giải thích được thế nào là chân lý tình yêu, mới có thể vẽ ra được mẫu thiết kế tương ứng.
Nếu không quần áo được thiết kế ra sẽ không ra ngô ra khoai, lệch chủ đề tình yêu, không lấy được điểm.
Đối với những nhà thiết kế độc thân, chưa có kinh nghiệm yêu đương, đúng là một chủ đề cực nan giải.
"Quả nhiên không hổ là thi đấu quốc tế, sau khi phân tổ ở vòng đầu tiên chính thức thi đấu lại ra chủ đề khó đến vậy." Tống Hải Dương đứng trước màn hình TV, gãi cằm, làm ra vẻ như người lớn mà phân tích.
Đường Hạo Tuấn bế Tống Dĩnh Nhi đang buồn ngủ, liếc mắt nhìn cậu: "Sao con biết là khó?"
"Thì xem biểu cảm ạ.

Những nhà thiết kế kia đều mặt ủ mày chau, tới giờ này rồi mà không viết gì, đã nói rõ tất cả." Tống Hải Dương chỉ tay người thiết kế da đen nào đó trả lời.
Đường Hạo Tuấn cười nói: "Tốt lắm, quan sát rất cẩn thận."
"Đương nhiên ạ." Tống Hải Dương đắc ý hừ hừ: "Gần đây con đang đọc mấy bộ sách về hình sự, trinh thám đấy, phân tích biểu cảm rất thú vị."
"Ồ?" Đường Hạo Tuấn nhíu mày: "Sao đột nhiên lại xem cái này?"
"Sau này con muốn làm nhà phân tích tâm lý học." Đôi mắt to của Tống Hải Dương chớp mấy cái, trả lời.
Lúc đầu, cậu muốn giống ba, đứng trên đỉnh tòa cao ốc, làm một người khống chế thế cục, từ trên cao nhìn xuống nhân sinh.
Nhưng sau đó cậu đột nhiên hiểu ra, cậu không phải con ruột của ba, tốt nhất đừng có hi vọng xa vời với tập đoàn Đường thị.

Cho nên mới quyết định chuyển hướng phát triển tương lai.
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn nghiêm lại nhìn Tống Hải Dương, dường như đang nghĩ xem lời cậu nói là thật hay giả.
Sau một lúc lâu, Đường Hạo Tuấn xoa đầu Tống Hải Dương: "Bây giờ con còn nhỏ, chuyện sau này thì để sau này nói."
"Vâng." Tống Hải Dương gật đầu, chuyển chủ đề nói chuyện: "Mẹ sẽ không bị làm khó chứ ba?"
Đường Hạo Tuấn nghe vậy, ánh mắt rơi vào màn hình TV.
Mặc dù bây giờ Tống Vy không được camera quay tới, anh không nhìn thấy cô, nhưng anh tin, chủ đề này tuyệt đối không làm khó được cô.
Quả nhiên, giống như Đường Hạo Tuấn suy nghĩ, khi những nhà thiết kế khác còn đang suy nghĩ tình yêu là gì, đang tìm linh cảm thì Tống Vy đã cười mà viết.
Theo quan điểm của cô, giải thích về tình yêu có lẽ rất rộng.
Thanh xuân nảy mầm trong thời kỳ niên thiếu, nhiệt tình dũng cảm trong thời thanh niên, bình thản như nước thời trung niên, dìu dắt lẫn nhau khi về già, đây đều là tình yêu.
Mỗi một giai đoạn tình yêu đều không giống nhau, tình yêu của mỗi một người cũng khác nhau.
Nhưng có một thứ giống, được toàn thế giới công nhận, đó chính là hôn nhân.
Hôn nhân không có nghĩa là có tình yêu, nhưng trong tình yêu nhất định phải có hôn nhân.
Cho nên sự hiểu biết của cô về tình yêu chính là hôn nhân.
Tống Vy nhanh chóng vẽ xong bản thiết kế.

Dùng hai màu trắng đen, rất tiết kiệm thời gian.
"Được rồi." Sau khi vẽ xong, Tống Vy đứng dậy tới khu vải vóc.
Những người khác đều sợ ngây người.
Bọn họ còn chưa bắt đầu vẽ, có người vừa mới đặt bút, phác thảo được một nửa, sao cô đã vẽ xong rồi.
Cùng là nhà thiết kế, vì sao cô lại ưu tú thế?
Ở bên kia, Tô Huyền thấy Tống Vy vẽ xong nhanh thế, trong lòng bắt đầu hoảng hốt.

Bởi vì bản thân cô ta thuộc về nhóm người chưa đặt bút kia.
Nếu còn tiếp tục, cô ta còn đủ thời gian làm ra quần áo ư?
Tô Huyền cắn môi, chạm vào bông tai: "Cô về chưa?"
"Về rồi." Đầu dây bên kia vang lên giọng khàn khàn, mang theo vài phần gấp gáp.
Tô Huyền mặc kệ cô ta đang gấp cái gì, khẽ thở phào: "Vậy thì bắt đầu vẽ, nhanh lên, tôi đang tụt ở phía sau.

Chủ đề tình yêu, trong nửa tiếng, cô nhất định phải scan bản thiết kế tới, hiểu không."
"Đã biết." Người kia trả lời.
Tô Huyền vỗ ngực, ngắt thông tin.
Trong phòng nghỉ, Tống Hải Dương híp mắt nhìn chăm chú cô ta: "Ba ơi, cái cô kia kỳ lạ quá."
Cậu chỉ vào Tô Huyền.
Đường Hạo Tuấn nhìn tới, cũng không quen, nên thu lại ánh mắt, không nhìn thêm.
"Lạ chỗ nào?" Anh hỏi.
Tống Hải Dương lắc đầu: "Không nói rõ được ạ.

Trước đó con từng gặp cô này rồi, ở chỗ hành lang cửa tây, con thấy cô này rất quen, nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu."
"Ồ?" Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Nếu Hải Dương đã cảm thấy quen, vậy nhất định là thật.
"Lát ba tới ban tổ chức thi đấu tra tư liệu của cô ta xem sao." Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Hải Dương gật đầu: "Nhất định phải tra ạ, con cảm thấy cô ta không tốt với mẹ."
"Có ý gì?" Nghe được cậu nhóc nói có người không tốt với Tống Vy, sắc mặt Đường Hạo Tuấn lập tức nghiêm lại.
Tống Hải Dương nhìn chằm chằm Tô Huyền: "Vừa rồi ống kính chuyển tới chỗ mẹ, con thấy ánh mắt của cô này nhìn mẹ cực kỳ không có ý tốt."
"Ba biết rồi." Đường Hạo Tuấn híp mắt trả lời, sau đó gọi một nhân viên tới, bàn giao vài câu.
Nhân viên biết anh là một trong những nhà đầu tư cuộc thi, lập tức cung kính làm theo.
Tư liệu của Tô Huyền nhanh chóng tới tay Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhìn xong, cũng không thấy có điểm nào kỳ lạ, là một bản lý lịch rất bình thường.
Xem ra sự không tốt mà Tô Huyền đối với Tống Vy hẳn là đố kỵ.
Đố kỵ thực lực và thiên phú của Tống Vy.
Kiểu người này nhất định phải theo dõi sát sao, không thì rất có thể vì đố kỵ mà hủy đi đối thủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui