Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


"Cô.." Bà Đường bị câu này của cô làm cho nghẹn họng, nhưng lại không thể không thừa nhận, cô nói rất có lý, người thông mình đều lựa chọn như vậy.

Nhưng lựa chọn như vậy, không có nghĩa là nhà họ Đường sẽ tiếp nhận.

Nghĩ vậy, bà Đường vỗ bàn đứng dậy: "Được, đồ không biết xấu hổ, cô thật tưởng rằng nhà họ Đường là nơi cô muốn gả vào thì có thể gả vào sao? Cô đồng thời bám lấy hai anh em chúng nó, chỉ bằng điểm này, tôi và ba
Hạo Minh sẽ không tiếp nhận cô"
"Không sao, không có Đường Hạo Minh, còn có tổng giám đốc Đường mà, tổng giám đốc Đường càng có tiền hơn" Tống Vy híp mắt cười nói.

Bà Đường rất tức giận: “Phía Hạo Tuấn, cô cũng đừng mơ tưởng, nó đã đính hôn rồi." "Đính hôn rồi thì cũng có thể giải trừ mà" Sắc mặt Tống Vy không đổi, vẫn tiếp tục mỉm cười.

Cô đang cố ý chọc giận bà Đường.

Hôm nay, rõ ràng bà Đường cố ý đến nhục nhã cô, làm sao cô cũng phải đánh trả chứ.

Bà Đường không biết suy nghĩ trong lòng Tống Vy, khinh bỉ nói: "Giải trừ? Cô cho rằng đơn giản như vậy sao?" "Chẳng lẽ rất phức tạp sao?" Tống Vy khoanh tay: "Nhà họ Tống chẳng qua là hạng bét của thành phố Giang, nếu tổng giám đốc Đường muốn giải trừ hôn ước thì chỉ cần lên mạng nói một câu là được, thậm chí cũng không
cần thương lượng với nhà họ Tống, dù nhà họ Tống bất mãn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận, ngay cả trả thù cũng không dám, đạo lý dễ hiểu như vậy tôi còn biết, nhưng bà Đường lại..."
Tống Vy không nói hết câu.

Nhưng ý thì đã rất rõ ràng, chính là đang nói bà Đường tóc dài kiến thức ngắn.

Trong cơn tức giận, bà Đường trực tiếp bưng cà phê lên hất về phía Tống Vy.

Tống Vy không ngờ bà ta sẽ làm như vậy, nên không tránh đi, vì vậy bị cà phê giội hết vào, tất cả mặt mũi đều là cà phê, tóc và quần áo cũng bị bẩn.

Nhìn Tống Vy chật vật như vậy, cuối cùng bà Đường đã xả được cơn giận, đã thoải mái.

Tống Vy giật mấy tờ khăn giấy, vẻ mặt bình tĩnh lau cà phê trên mặt đi: "Bà Đường, xét thấy bà là bề trên, tôi sẽ không ra tay lại với bà, nhưng tôi sẽ ghi nhớ ly cà phê này"
"Cô có thể làm gì tôi?" Bà Đường xem thường hừ một tiếng.

Tống Vy ném khăn giấy đã dùng lên bàn: "Hiện tại, tôi đúng là chẳng thể làm gì bà, nhưng sau này thì chưa chắc, nói không chừng ngày nào đó tôi thật gả cho tổng giám đốc Đường, trở thành bà chủ của nhà họ Đường, lén lút chơi ngáng chân đại phòng các bà, khiến các người không còn chỗ đứng ở nhà họ Đường, tôi vẫn có thể
làm được."
"Cô!" Đường phu nhân biến sắc, kích động chỉ về phía cô: "Tôi phải nói cho Hạo Tuấn, để Hạo Tuấn biết bộ mặt thật của cô."
"Xin cứ tự nhiên!" Tống Vy lạnh lùng phun ra hai chữ, sau đó nhấc túi lên đi về phía toilet, xử lý tóc và cà phê
trên quần áo.

Sau khi cô đi, bà Đường quả nhiên lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Đường Hạo Tuấn, kể tất cả chuyện vừa xảy ra cho anh.

Nghe xong, ánh mắt tĩnh mịch của Đường Hạo Tuấn lóe lên vẻ khác thường, anh đặt điện thoại di động xuống đi tới thang máy.

Hơn mười phút sau, Tống Vy trở lại tầng của phòng thiết kế, vừa ra khỏi thang máy đã thấy người đàn ông đứng chắn cửa thang máy.

"Tổng giám đốc Đường?" Tống Vy hơi ngây ra, không rõ làm sao anh lại ở chỗ này.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn nặng nề liếc nhìn mái tóc bết dính cùng quần áo loang lổ của cô, mím môi nói: "Đi theo tôi"
Tống Vy tưởng anh có công việc gì muốn giao cho cô, khó xử cắn cắn môi dưới: "Thật xin lỗi tổng giám đốc Đường, tôi tạm thời không thể đi theo anh, chờ tôi về thay quần áo trước đã, được chứ?"
Đường Hạo Tuấn không trả lời, mà đi thẳng vào thang máy.

Tống Vy thấy anh không chịu đồng ý, có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt gương mặt.

Cuối cùng, cô vẫn đi cùng anh.

Sau khi đi vào văn phòng Tổng giám đốc, còn không đợi Tống Vy hỏi rốt cuộc Đường Hạo Tuấn cần cô làm chuyện gì thì Đường Hạo Tuấn đã cầm một cái túi trên bàn làm việc lên đưa cho cô, chỉ về phía nhà vệ sinh: "Em đi tắm rửa đi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui