“Anh đi đi.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn xoa đầu cô, rồi lại nhìn hai đứa con đang ngồi trên giường chơi đồ chơi: “Có việc gì thì gọi điện cho anh, anh sẽ quay lại ngay.”
“Yên tâm đi, không sao đâu.” Tống Vy cười, bảo.
Đường Hạo Tuấn cất di động, nâng cằm cô lên, ngấu nghiến hôn lên đôi môi cô rồi rời đi.
Tống Vy xoa xoa bờ môi bị anh mút đến phát đau, không biết nên khóc hay cười nữa.
Đường Hạo Tuấn lái xe tới tập đoàn Đường Thị.
Trong văn phòng, Trình Hiệp ngồi trên sô pha, bên cạnh là một người đàn ông bị trói gô đang quỳ trên đất.
Người đàn ông nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc bộ quần áo lao động của bộ phận bảo trì, toàn thân run bần bật, đang vô cùng sợ hãi.
Advertisement
Lúc này, cửa văn phòng mở ra.
Đường Hạo Tuấn bước vào, Trình Hiệp lập tức đứng dậy: “Tổng giám đốc.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng coi như đáp lại, sau đó ánh mắt anh dừng trên người nhân viên bảo trì đang quỳ dưới mặt đất: “Chính là hắn ta à?”
“Là hắn ta.” Trình Hiệp gật đầu.
“Tôi vào văn phòng của anh để lấy một bản tài liệu để quên, đúng lúc nhìn thấy hắn ta đang lục lọi ngăn kéo và tủ của tổng giám đốc.”
Người đang quỳ trên đất cúi đầu thật thấp xuống.
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn lạnh như sương: “Thuộc bộ phận bảo trì phải không?”
“Không phải.
Tôi đã đến bộ phận bảo trì để điều tra rồi.
Hắn ta không phải người thuộc bộ phận bảo trì, thậm chí còn không phải người của tập đoàn Đường Thị.
Quần áo mà hắn ta mặc là được lột xuống từ trên người của một nhân viên thuộc bộ phận bảo trì của chúng ta.
Nhân viên kia bị hắn ta đánh ngất, vứt ở hầm gửi xe.” Trình Hiệp nói với vẻ mặt đầy giận dữ.
Sự lạnh lùng trên mặt Đường Hạo Tuấn toát ra ngày càng nhiều: “Nhân viên kia giờ thế nào rồi?”
“Người đó không sao, đã quay về bộ phận bảo trì rồi.
Bởi vì hôm nay là ngày kiểm tra và bảo trì thang máy nên tên này nhân lúc nhân viên kiểm tra thang máy chuyên dụng đã đánh ngất người của chúng ta, thay quần áo rồi đi tới tầng cao nhất, sau đó nhân cơ hội lẻn vào văn phòng tổng giám đốc.” Trình Hiệp chỉ vào người đang quỳ trên đất rồi nói.
Người đang quỳ ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn.
Lúc này, trên gương mặt kia đã nhuốm đầy sự sợ hãi, nước mắt nước mũi giàn dụa: “Tổng giám đốc Đường, tôi sai rồi, tôi biết lỗi của mình rồi.
Cầu xin cậu tha cho tôi đi.
Tôi xin cậu.”
Hắn ta vừa nói vừa dập đầu.
Nhưng lại bị Trình Hiệp đạp cho một cú, cười khẩy nói: “Biết lỗi? Anh trộm đồ trong văn phòng Tổng giám đốc, chỉ với một câu biết lỗi rồi mà muốn bọn tôi tha cho anh? Người ngợm trông chả ra gì mà sao mơ đẹp thế?”
Người đàn ông run lẩy bẩy: “Tôi bị ma xui quỷ khiến nên mới làm thế, tôi…”
“Anh là người dưới trướng Đường Hạo Minh hay là người do Đường Hạo Minh tùy tiện tìm đến?” Đường Hạo Tuấn ngắt lời hắn ta, giọng nói không chút độ ấm.
Người đàn ông sợ run cả người: “Tôi… Tôi là do anh ta tùy tiện tìm tới, những lời tôi nói với anh đều là thật.
Nghề của tôi là chuyên đi trộm tư liệu thương mại cho người khác.
Tôi đang ở nhà chơi game thì bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
Người đó bảo tôi đến văn phòng của anh tìm một bản chuyển nhượng cổ phần.
Ban đầu tôi cũng không định tới.
Dù sao tập đoàn Đường Thị cũng không như những công ty nhỏ mà trước kia tôi từng trộm, nhưng mà giá cả mà người đó đưa ra thực sự rất cao, nên tôi…”
Lúc nói đến người này, người đàn ông hối hận chết đi được.
Nếu biết trước lúc đến đây sẽ bị bắt thì dù người kia có nói cái gì hắn ta cũng không đồng ý, cho dù đưa nhiều tiền hơn nữa cũng không làm.
Tại những lần trước đều vô cùng thuận lợi khiến hắn ta tự mãn, nghĩ rằng mình có thể ra vào rất nhiều công ty một cách thoải mái, cho dù là tập đoàn Đường Thị - một tập đoàn lớn trong top năm mươi Tập đoàn hùng mạnh đứng đầu thế giới thì chắc chắn mình cũng sẽ không thất bại.
Nhưng giờ thì…
Người đàn ông cười khổ.
Quả nhiên tập đoàn lớn vẫn là tập đoàn lớn, những công ty nhỏ kia sao có thể so sánh với nó, đương nhiên là không, vừa mới tới đã bị tóm ngay rồi.
“Chuyên đánh cắp tư liệu thương mại cho người khác?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, lại còn có cả cái nghề này cơ đấy.
Trình Hiệp khụ một tiếng: “Tổng giám đốc, đúng là có một cái nghề như vậy.
Đây là một nghề nghiệp bí mật.
Có vài công ty muốn có được tư liệu của công ty khác, hoặc là một vài chứng cứ gì đó nên tìm những người như bọn họ để trộm.
Đây cũng coi như một loại quy tắc ngầm ở trong nghề.”
Đường Hạo Tuấn cười lạnh: “Có cả thủ đoạn kiểu này cơ à? Tôi đúng là được mở mang tầm mắt.”
“Bởi vì không ai dám đến Đường Thị của chúng ta để trộm đồ nên tổng giám đốc không biết cũng là chuyện bình thường.
Là do tên này quá to gan.” Trình Hiệp lạnh lùng nhìn về phía người đang ngồi trên đất.
Người nọ rụt cổ: “Tổng giám đốc Đường, tôi cũng đã khai hết rồi.
Cầu xin cậu tha cho tôi.
Tôi vẫn chưa trộm được bất cứ thứ gì.
Trong nhà tôi còn mẹ già với con thơ mới vài ba tuổi.”
“Nhà có con thơ mà còn đi làm những việc như thế này.
Anh không sợ con anh không dám ngẩng đầu lên mà sống vì anh à?” Đường Hạo Tuấn lạnh giọng nói.
Người kia cúi đầu: “Tôi… Tôi cũng không muốn vậy, đều là vì cơm áo gạo tiền cả thôi.”
“Hừ, cơm áo gạo tiền?” Sao Đường Hạo Tuấn lại không biết tên này đang nói dối, anh cũng lười điều tra kỹ thân thế thực sự của kẻ này, nhìn về phía Trình Hiệp: “Điện thoại của hắn ta đâu? Bảo hắn ta gọi cho Đường Hạo Minh, báo rằng đã lấy được giấy chuyển nhượng cổ phần.”
“Tổng giám đốc, anh muốn dùng cách này để dụ Đường Hạo Minh ra, hoặc tra ra vị trí của Đường Hạo Minh?” Hai mắt Trình Hiệp sáng lên.
Đường Hạo Tuấn gật đầu khẽ đến mức không thể nhận ra: “Ừ.”
“Vậy để tôi làm theo.” Nói xong, Trình Hiệp lục di động của người đang quỳ trên đất, sau đó đưa tới trước mặt người đó: “Mở khóa, gọi điện.”
Người nọ làm theo với vẻ mặt như đưa đám.
Đường Hạo Tuấn với Trình Hiệp nhìn cuộc điện được gọi đi, đều không nói gì, nheo mắt nhìn chằm chằm di động.
Nhưng điện thoại lại không gọi được, giọng nữ máy móc lạnh như băng thông báo không có số máy này.
Đường Hạo Tuấn siết chặt tay.
Trình Hiệp trừng mắt: “Bên trong có máy nghe trộm?”
“Không có, tuyệt đối không có.” Người kia liên tục lắc đầu.
Trình Hiệp túm áo hắn ta: “Thế thì là lúc anh trộm đồ vẫn còn đang nói chuyện với Đường Hạo Minh đúng không, Đường Hạo Minh nghe thấy giọng của tôi nên biết anh đã bị phát hiện.”
“Oan quá, tôi không gọi điện cho anh ta, cũng không dám gọi.
Bởi vì một số công ty có trang bị máy cảm ứng, khi có tần sóng lạ gọi điện thoại, máy cảm ứng sẽ kêu lên.
Tôi sợ nơi này cũng có nên căn bản không dám gọi điện thoại.” Người đàn ông vội vàng giải thích.
Trình Hiệp sững người.
Bởi vì tên này nói đúng, rất nhiều công ty sẽ trang bị máy cảm ứng, trong văn phòng của tổng giám đốc tất nhiên cũng sẽ có, cũng chỉ nhập một vài số điện thoại.
Nếu một số khác ngoài những số này gọi điện thì máy cảm ứng chắc chắn sẽ kêu lên.
Cho nên hẳn là người này không nói dối.
“Đây chỉ là một kế hoạch của Đường Hạo Minh mà thôi.” Đúng lúc này, Đường Hạo Tuấn bỗng lên tiếng.
Trình Hiệp nhìn về phía anh: “Kế hoạch?”
“Đường Hạo Minh đã đoán trước được giấy chuyển nhượng cổ phần sẽ không dễ bị trộm, tỷ lệ thành công chỉ trong một lần là không cao.
Ngay từ đầu anh ta không hề nghĩ tên này có thể trộm được cổ phần thành công, cho nên Đường Hạo Minh mới nhanh chóng xóa số này đi.” Đường Họa Tuấn cau mày giải thích.
Ánh mắt Trình Hiệp thoáng động: “Vậy ý của anh là, tên này chỉ là một quân cờ, còn là một quân cờ bị Đường Hạo Minh vứt bỏ?”
“Đúng thế.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Người đang quỳ trên mặt đất nghe vậy, mặt mũi lập tức tái nhợt.
Hắn ta chỉ là quân cờ?
“Ngay từ đầu Đường Hạo Minh đã không trông cậy vào việc hắn ta có thể trộm được cổ phần, bảo hắn ta đến đây, chắc chỉ để thử xem giấy chuyển nhượng cổ phần được đặt ở đâu thôi.
Nếu tên này không tìm được thì chẳng liên quan gì tới anh ta cả.
Anh ta cũng chẳng thiệt thoài gì.
Anh ta có thể lại tiếp tục tìm người khác, đi tới chỗ khác để tìm giấy chuyển nhượng cổ phần.” Đường Hạo Tuấn nói tiếp.
Người quỳ trên mặt đất như sắp khóc tới nơi.
Vậy tức là hắn ta đã bị lừa.
Trình Hiệp cũng nhìn hắn ta bằng ánh mắt đồng cảm: “Ra là vậy.
Tổng giám đốc, thế tên này xử lý thế nào?”
“Đưa đến sở cảnh sát đi.” Đường Hạo Tuấn phẩy tay.
“Tên này lúc trước cũng trộm không ít tài liệu thương mại rồi, cũng phải trả giá thôi.”
Trình Hiệp mỉm cười gật đầu: “Tôi biết rồi.”