Cứ đợi đấy đi, nhất định cô ta phải báo thù này!
Lâm Giai Nhi điên tiết sút vào thùng nước bên cạnh, sau đó bịt mũi ngồi thụp xuống tránh cho lát nữa thuyền chạy sẽ đứng không vững.
Mà cô ta cũng phải cũng phải giấu mình thật kỹ mọi lúc, tránh cho cảnh sát biển kiểm tra thấy.
Chỉ cần ra đến vùng biển chung, đến được đó, cô ta sẽ tự do.
Tạm thời Đường Hạo Tuấn và Tống Vy vẫn chưa biết chuyện Lâm Giai Nhi rời thành phố Giang.
Bởi không ai trong hai người họ nghĩ rằng Lâm Giai Nhi sẽ trốn dưới boong tàu của thuyền đánh cá để trốn khỏi những người được Đường Hạo Tuấn sắp xếp tìm kiếm ở các chốt.
Sau bảy tám tiếng đồng hồ, bốn người nhà Tống Vy đến nơi.
Hạ Bảo Châu lái xe đến đón.
Vừa nhìn thấy Đường Hạo Tuấn cũng đi theo, cô ấy lập tức sững lại: “Tổng giám đốc Đường, sao anh lại đến đây?”
“Tôi không thể đến à?” Đường Hạo Tuấn thản nhiên đáp.
Hạ Bảo Châu vội vàng phẩy tay: “Không, không, không.
Tôi không có ý đó.
Chỉ là anh đến mà không nói trước một tiếng nên tôi chỉ lái xe bốn chỗ đến thôi, không đủ ngồi.”
Advertisement
“Đơn giản thôi, cô bắt tắc xi đi.
Chìa khóa đâu?” Đường Hạo Tuấn xòe tay.
Hạ Bảo Châu xị mặt, đưa chìa khóa ra.
Đường Hạo Tuấn đẩy hai đứa con đã ngủ say rồi ôm eo Tống Vy cùng đi về phía thang máy xuống hầm xe ngầm.
Lúc đi lướt qua bên cạnh Hạ Bảo Châu, Tống Vy ngại ngùng mỉm cười với cô ấy: “Xin lỗi nha Bảo Châu, tớ quên mất không nói với cậu.
Cậu đợi ở sân bay một lát, tớ gọi điện cho người làm đến đón cậu ngay.”
“Không cần đâu, tự tớ bắt xe được rồi.
Mà Tổng giám đốc Đường tới rồi, tớ không làm phiến bốn người nhà cậu nữa.
Tớ ra ngoài chơi đây, buổi tối tớ về.” Hạ Bảo Châu cười đáp.
Tống Vy gật đầu: “Ừ, vậy cậu chơi vui nhé.
Về tớ bảo Hạo Tuấn thanh toán cho cậu.”
Hạ Bảo Châu sáng mắt lên: “Vâng thưa bà chủ.
Cảm ơn bà chủ, cảm ơn ông chủ.”
Đường Hạo Tuấn hằm hè không nói gì.
Tống Vy cảm thấy cách gọi bà chủ này rất buồn cười.
Nói chứ, nghe cũng ra trò lắm.
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn nhấc bàn tay to lớn đang ôm eo Tống Vy lên che khuôn mặt cô để cô không nhìn Hạ Bảo Châu nữa.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Đi, đi, đi.”
Cả nhà cùng đi về phía trước.
Do lệch múi giờ nên Đường Hạo Tuấn không nghỉ qua đêm ở bên này.
Đến trời tối, anh lại đáp chuyến bay trở về nước.
Vì về đến nơi vừa đúng buổi tối nên anh không cần điều chỉnh chênh lệch múi giờ nữa.
Sau khi tỉnh giấc, hai đứa bé đều cảm thấy rất hụt hẫng khi biết ba đã đi.
Nhưng sau đó Tống Vy an ủi chúng rằng vài ngày nữa ba sẽ lại qua đây nên hai bé mới vui cười trở lại.
Bỗng nhiên điện thoại Tống Vy đặt ở đầu giường đổ chuông.
Cô lau tay đi đến, thấy điện thoại hiển thị Tống Kim gọi đến bèn cười tươi: “Tiểu Kim.”
“Chị à, chị còn ở nước M không?” Tống Kim đầu bên kia nhẹ nhàng hỏi.
Tống Vy gật đầu: “Có, sao thế?”
“Giáo viên dạy em muốn tổ chức một buổi triển lãm du lịch mỹ thuật, mà điểm đến tiếp theo ở nước M, vừa hay em có thể gặp chị.” Tống Kim nói.
Tống Vy vui mừng: “Tốt quá.
Dĩnh Nhi và Hải Dương biết tin chắc chắn sẽ rất vui cho xem.
Bao giờ em đến, chị đi đón em?”
“Bốn giờ chiều mai ạ.” Tống Kim trả lời.
Tống Vy ghi nhớ thời gian này: “Chị biết rồi.”
Bốn giờ chiều vừa đúng lúc kết thúc cuộc thi, cô có thời gian qua đó.
Sau đấy hai chị em lại nói chút chuyện bồi đắp tình cảm rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Nói xong, Tống Vy đến phòng của hai con thông báo cho chúng biết tin cậu của hai bé sẽ đến.
Quả đúng như dự đoán, hai bé đều rất vui vì bọn chúng lâu lắm rồi không được gặp cậu.
Tống Vy chơi với hai con một lúc.
Vì ban ngày hai bé ngủ rồi nên mãi không buồn ngủ, còn rất hứng khởi.
Còn cô mới một lúc đã buồn ngủ không chịu được.
May mà cuối cùng Hải Dương bảo cô về phòng.
Cậu nói tự mình chăm sóc cho em gái được, đến lúc buồn ngủ cậu sẽ đưa em gái đi ngủ nên Tống Vy mới về phòng.
Cô luôn rất yên tâm về Hải Dương, để Dĩnh Nhi cho cậu chăm sóc cũng không phải lo lắng.
Tống Vy về phòng, sấy qua tóc rồi vùi đầu đi ngủ.
Sáng hôm sau Hạ Bảo Châu gọi cô dậy: “Vy Vy, vừa rồi có điện thoại tìm cậu.”
“Ai thế?” Tống Vy mở cửa phòng, dựa vào khung cửa, ngáp dài.
“Là điện thoại của bệnh viện tâm thần gọi đến, nói Tô Huyền có thai rồi.” Hạ Bảo Châu trả lời.
Tống Vy lập tức tỉnh cả ngủ, trợn trừng mắt: “Cậu nói gì cơ? Tống Huyền… Không phải, Tô Huyền có thai? Của ai?”
“Không biết, bên bệnh viện tâm thần không nói.
Tớ nghĩ là họ cũng không biết, chỉ có Tô Huyền mới biết thôi.” Hạ Bảo Châu lắc đầu.
Tống Vy bóp trán: “Có thai cơ á?”
“Phải đấy.
Lúc tớ nghe điện cũng hãi cả hồn luôn.
Bên phía viện tâm thần hỏi phải giải quyết chuyện này thế nào, muốn đón ra để dưỡng thai hay là tiếp tục nhốt ở đó.” Hạ Bảo Châu chuyển lời.
Tống Vy mím môi: “Chuyện này… để tớ hỏi Hạo Tuấn.”
Dù sao cũng là chuyện liên quan tới một sinh mệnh, cô không muốn tự mình quyết định, vẫn phải nói cho Hạo Tuấn biết.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Ừ, vậy cậu bàn bạc cách xử lý với tổng giám đốc Đường đi.
Tớ kệ đấy, đi xuống trước đây.
Cậu mau xuống ăn sáng đi, tớ đi gọi hai bé con.”
Tống Vy ậm ừ: “Cậu đi đi.”
Hạ Bảo Châu rời đi.
Tống Vy đóng cửa phòng, hàng lông mày xinh đẹp của cô nhíu chặt.
Cô thực sự không ngờ rằng Tống Huyền còn bày ra được một đứa con.
Tống Vy bước về bên giường, lấy điện thoại gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Bên chỗ Đường Hạo Tuấn là buổi tối, chắc anh đã về đến nơi rồi.
Cô đang mải nghĩ thì điện thoại kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói có phần mệt mỏi của người đàn ông: “Sao thế?”
“Ông xã, trên máy bay anh không ngủ à?” Tống Vy nhíu mày hỏi.
Lúc ở trong nước anh không ngủ.
Buổi tối khi hai người cùng sang bên này, mải chăm sóc hai con nên anh cũng không ngủ, thế là bằng với một ngày một đêm không ngủ.
Rồi sau khi anh trở về cũng không ngủ.
Vậy là đã ba mươi sáu tiếng anh không chợp mắt.
“Không, trên máy bay anh xử lý vài việc.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy mím môi: “Sớm biết thế này, lúc đó em nhất quyết không cho anh đưa mẹ con em đi, sẽ không đến nỗi để anh phải giải quyết công việc trên máy bay.”
Đường Hạo Tuấn cảm nhận được Tống Vy đang tự trách bèn mỉm cười: “Được rồi, không trách em.
Có chuyện gì vậy?”
“Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.
Vừa rồi em nhận được tin Tống Huyền có thai.” Tống Vy trả lời.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Con của ai?”
“Không biết nữa.
Phía bệnh viện tâm thần gọi tới hỏi phải sắp xếp thế nào, đón cô ta ra để dưỡng thai hay là tiếp tục để cô ta ở đó.
Một mình em khó quyết định cho nên hỏi ý kiến của anh.” Tống Vy kể.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Một mình cô ta ở phòng đơn trong bệnh viện tâm thần không ảnh hưởng tới việc dưỡng thai đâu.”
Tống Vy chợt hiểu: “Cho nên ý của anh là không để cô ta ra ngoài à?”
“Ừ, không cần thiết, cứ để cô ta ở trong đó dưỡng thai.
Còn về đứa trẻ trong bụng cô ta, nếu cô ta muốn sinh ra thì để cô ta nuôi, nếu không muốn thì làm thủ thuật phá đi cho cô ta.” Đường Hạo Tuấn nói.
Đứa trẻ không có tội tình gì nên anh sẽ không ra tay với một đứa trẻ.
Nhưng chuyện mẹ của đứa trẻ có muốn giữ nó lại hay không thì không còn liên quan gì tới anh nữa.
“Em biết rồi.” Tống Vy gật đầu sau đó nghiêm mặt, giọng nói nghiêm khắc nói: “Anh vẫn còn đang giải quyết công việc à? Nếu đúng như thế thì mau dừng lại đi ngủ đi.
Em không muốn đến một ngày nào đó lại nhận tin anh lao lực mà chết đâu.
Anh có tin nếu anh mà chết thật, em sẽ đưa hai con tái giá ngay lập tức, để hai con gọi người khác là ba không!”
Nét mặt Đường Hạo Tuấn sa sầm xuống.
Tuy biết cô lo lắng quan tâm anh, sợ anh không nghe lời mới nói lời đe dọa anh như thế, nhưng anh vẫn thấy khó chịu, gằn giọng: “Em đừng có mơ!”
Tái giá?
Gọi người khác là ba?
Không có cửa đâu!